Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Lý Bình Xuyên ít nói.
Cảm xúc dâng trào, thậm chí một chữ cũng không nói ra.
Buổi tối ăn cơm, anh cũng không có đặc biệt chăm sóc, Tảo Tình nói muốn ăn mì gói, anh liền đưa mì, cũng không có như cô nghĩ, nói cái gì mà mì gói là thực phẩm rác rưởi, sau đó mang cô đi ra ngoài ăn.
Xem ra là thật sự tức giận rồi.
Năng lực thích ứng của Tảo Tình khá mạnh, sau nửa ngày, đã thăm dò được cách sắp xếp và bố cục nhà của Lý Bình Xuyên, đa số đồ đạc trong nhà đều là của chủ nhà, dưới chân có một tấm thảm chất lượng tốt là chính anh mua.
Ngồi lên, lông tơ xù xù, gãi đầu gối.
Cô cúi đầu ăn mì, từng miếng từng miếng lùa vào miệng.
Mì này có vị thanh nhẹ, xen lẫn một chút vị ngọt của tôm tươi, cũng không khó ăn, chính là ăn nhiều bị ngán.
Đột nhiên hút lên một cái.
Lực độ quá lớn, vài giọt nước mì bắn trúng má Lý Bình Xuyên, anh thoáng ngẩn ngơ, muốn duỗi tay lau đi, Tảo Tình nhanh chóng lấy hai tờ giấy giúp anh lau, "Để tôi lau để tôi lau, đừng để tay dính dầu."
Thật ra chỉ có vài giọt, khăn giấy lấy qua không cần nhiều.
Nhưng bởi vì quá gần, Tảo Tình muốn tránh cũng không thể tránh chỉ có thể nhìn mũi, lông mi, nếp gấp của đôi mắt một mí của Lý Bình Xuyên và đôi môi có màu sắc khỏe mạnh, cả khuôn mặt chia thành nhiều phần, hiện ra ở trước mắt cô.
Vẫn giống như thời đi học ấy.
Cô chính là trầm mê gương mặt này của anh.
Lau xong rồi, còn không quên quay về ghế mà cảm thán một câu, "Lý Bình Xuyên, anh sao càng ngày càng đẹp vậy?"
TV đang mở, Lý Bình Xuyên lại cúi đầu nhìn điện thoại, "Cô lớn lên khó coi?"
Tảo Tình vui tươi hớn hở, cuối cùng nghe được giọng nói anh có chút nhẹ nhàng.
"Anh cảm thấy sao, tôi lớn lên đẹp không?"
Lý Bình Xuyên tôn trọng mà nhìn thoáng qua, lại bất giác gợn sóng mà quay về nhìn điện thoại, "Đẹp."
"Thiệt hay giả, thời điểm anh ở nhà tôi lần đầu tiên thấy tôi, không phải bị dọa sợ sao?"
Anh dừng ngón tay một chút.
Như là đang tự hỏi.
"Tôi cho rằng cô vừa kết thúc lễ Halloween."
Xấu nói xấu, còn nói đến hàm súc như vậy.
Làm Tảo Tình muốn giải thích đều tìm không thấy được đường ra, "Halloween còn phải đợi một thời gian nữa."
Lý Bình Xuyên không hề nói tiếp.
Tảo Tình liếm liếm môi, không biết mệt mỏi, tiếp tục hỏi, "Anh bữa trưa không ăn cơm, không đói bụng sao? Lỡ như không chịu nổi làm tổn hại sức khỏe rồi sao."
Chủ đề cô tìm đến quá mức cứng ngắc.
Lý Bình Xuyên trả lời một cách khó khăn, "Buổi trưa cùng đồng nghiệp ăn."
"Vậy buổi tối? Không ăn sao?"
Cửa đúng lúc vang lên.
Lý Bình Xuyên không trả lời, đi tới mở cửa, từ ngoài cửa nhận thứ gì đó, khi đến gần, mùi thơm xông vào mũi.
Anh không nhanh không chậm bỏ mấy thứ kia.
"Tôi gọi cơm hộp."
Tảo Tình cảm giác ngửi được mùi bị cố ý nhắm vào.
"...Tôi đây sao lại ăn mì gói?"
"Cô ồn ào muốn ăn, tôi không thể không cho cô ăn được."
Cơm hộp thêm pizza và gà rán, mấy thứ này kỳ thật đều không phải khẩu vị của anh, Tảo Tình thích chiếm tiện nghi nhất, cũng thích tận dụng mọi thứ nhất, "Mấy thứ này không phải đều là món tôi thích ăn đó sao?"
Cô xoa xoa tay, bộ dáng gấp không chờ nổi cực kỳ ngốc nghếch.
Cảm xúc Lý Bình Xuyên dịu đi, đem ăn đẩy đến trước mặt cô, "Không có cái gì cô không thích ăn."
Tảo Tình cầm lấy nữa miếng pizza, "Đúng không? Đặc biệt dễ nuôi."
Thật ra cô một chút cũng không dễ nuôi, mỗi tháng đều phải tốn một số tiền để mua sắm, đắt có rẻ có, đều được ship về nhà, chỉ cần là chính mình thích, mười tệ hay mấy ngàn tệ, đều phải mua.
Cho nên ở trong mắt người khác người bình thường không hứng thú với cái gì như Lý Bình Xuyên, cũng có thể bị cô phát hiện.
Cô buổi tối ăn quá nhiều.
Căng đến mức ngồi một lúc lâu mới tiêu được một chút, vừa ngẩn người xem TV vừa nấc lên, lỗ tai còn phải thuận tiện lắng nghe hành động của Lý Bình Xuyên, nghe được anh đang tắm, tiếng vòi sen ào ào.
Lại nghe được anh đang dùng máy giặt, tiếng khử nước có chút lớn..
Lúc dùng máy sấy sấy tóc, trực tiếp che giấu hiệu ứng âm thanh của TV.
Tảo Tình ăn no, nhưng Lý Bình Xuyên còn không có ăn, ngồi ở nơi này, hoảng hốt cảm thấy chính mình chính là được anh nuôi nấng trong mâm đồ ăn.
Ngón tay gõ lên bàn trà, càng thêm khẩn trương.
Loại thời điểm này, không thể không xin quân sư quạt mo bên cạnh giúp đỡ một chút.
*
Kỳ Hòa nhận được tin nhắn khi đang lướt điện thoại, tin nhắn của Tảo Tình nhảy ra, khiến cô ấy lập tức ngồi dậy, hỏi ngược lại: [Cậu hôm nay ở chỗ nào vậy? Một chút tin tức cũng không có, có lớp cũng không học. ]
Tảo Tình cực cực kỳ nôn nóng, [Ngày hôm qua tớ uống say... Tỉnh dậy đã muộn rồi, cho nên không đi.]
Kỳ Hòa: [... Vẫn ổn chứ?]
Tảo Tình: [Vô nghĩa, nhưng đợi một chút nữa, có thể sẽ nguy hiểm. ]
Kỳ Hòa: [Nói rõ ra coi?]
Nghe Tảo Tình kể lại chuyện ngày hôm qua xong, Kỳ Hòa nghẹn ngào không nói gì, chỉ gửi hàng loạt dấu chấm than qua, chiếm cứ toàn bộ giao diện điện thoại.
Lý Bình Xuyên rất nhanh sấy tóc xong ra tới.
Tảo Tình không có thời gian nhiều lời cùng cô ấy, trực tiếp thu âm giọng gửi qua, giọng nói không khỏi lo lắng, "Chúng tớ thế này có tính là tái hợp lại hay không?"
Kỳ Hòa nhịn xuống xúc động muốn mắng cô.
"Cậu hỏi tớ? Hỏi anh ta á, anh ta có chính thức nói qua chưa? Nếu không có, đó chính là đang chơi cậu, anh ta chỉ là muốn ngủ với cậu, đúng! Nói không chừng còn muốn trả thù cậu, trả thù cậu đem anh ta vứt bỏ!"
Nhưng tối hôm qua nói như thế nào cũng là cô chủ động muốn phát sinh, là cô ở trong xe nháo anh, quấn lấy anh, lúc đó mới lên giường.
Có bộ lọc tình yêu, Tảo Tình nhìn Lý Bình Xuyên thế nào, cũng đều là thanh thanh bạch bạch.
Trả thù.
Càng không tồn tại.
Lý Bình Xuyên lúc ra tới liền nhìn thấy Tảo Tình ngồi ở trên thảm, đứng ngồi không yên, sinh động như đang nghiên cứu kiến bò trên chảo nóng là có hình thái như thế nào, cô quá hoảng loạn, dẫn tới anh đứng ở phía sau lưng mấy phút cũng không phát hiện.
Nháy mắt lúc quay đầu lại, vội tắt màn hình điện thoại.
Sợ anh nhìn thấy chính mình cùng Kỳ Hòa nói chuyện.
"...Anh, anh tắm xong rồi à?"
Trên tay Lý Bình Xuyên cầm một cái khăn lông sạch, từ từ hạ xuống, đưa qua, "Đi thôi, đồ đều đặt ở bên trong."
Tảo Tình nhận lấy khăn lông, tuy rằng khó có thể mở miệng, nhưng vẫn không thể không hỏi, "Chúng ta buổi tối cùng nhau ngủ sao?"
Điều đáng sợ nhất của Lý Bình Xuyên là có thể nói những lời trần trụi đó mà sắc mặt không thay đổi, vừa mới tắm xong, tóc đã khô một nửa, mùi thơm nóng bỏng phảng phất như một đám sương mù.
Cảnh tượng này cũng được trang hoàng giống như trong mơ.
Trong mơ lúc bọn họ gặp lại nhau, trong mơ anh hỏi cô: "Cùng nhau làm, lại cùng nhau ngủ, hay là em còn muốn chỗ khác?"
"..."
Một cơn nóng lướt quá bò vào tai.
Tảo Tình nhận ra, đây là hiện thực, cô quả thực đã cùng Lý Bình Xuyên có dính dáng đến nhau, "Không phải... Tôi không có ý đó."
"Ừ..." Giọng Lý Bình Xuyên trầm xuống, "Nhưng tôi có."