Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Dưới sự cố chấp của Tảo Tình, Lý Bình Xuyên vẫn lấy quần cho cô mặc vào. Cái áo rộng thùng thình, và cái quần này là một bộ, nhưng lưng quần quá lớn, cô phải vịn lấy mới có thể bảo đảm nó không tuột.
Lý Bình Xuyên đặc biệt mua bàn chải đánh răng.
Vẫn là hồng nhạt.
Trên bồn rửa tay chỉ đặt vài món.
Bàn chải đánh răng ly nước kem đánh răng, dao cạo râu.
Cùng Triệu Nguyên Trình con người xấu xí kia hoàn toàn khác nhau, một mình anh ta là đã có vài chai sáp vuốt tóc, tinh xảo đến mức dụng cụ rửa mặt còn đắt hơn cả cô.
So sánh mới thấy, Lý Bình Xuyên mộc mạc hơn nhiều.
Xuất phát từ tò mò.
Tảo Tình cầm lấy dao cạo râu của Lý Bình Xuyên lên quan sát, là loại cần phải thay mới lưỡi dao, tiện nghi, không có cảm xúc khoa học kỹ thuật gì.
Giống nhà anh, đơn giản và bình dị.
Lý Bình Xuyên đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn cô đùa nghịch dao cạo râu của chính mình, một bàn tay còn phải vịn lấy lưng quần, trông rất buồn cười.
"Ăn cơm."
Tảo Tình hết hồn.
Nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Giữa hai chân cô có chút không thoải mái, đã lâu lắm rồi không có làm, lần đầu cứ như vậy không ngừng nghỉ, ít nhiều có chút ăn không tiêu, nhưng ngẩng đầu lên nhìn, Lý Bình Xuyên một chút khác thường cũng không có.
Đồ ăn là Lý Bình Xuyên mua ở nhà hàng gần công ty.
Tảo Tình cũng ăn qua rồi, một nhà hàng Thái Lan, còn rất hợp khẩu vị với cô, chuyện tối hôm qua nghĩ như thế nào đều là xấu hổ và đột ngột, cũng không biết tính thế nào đây.
Này xem như tái hợp?
Hay là chơi chơi rồi cúi chào?
Đầu cô đầy mờ mịt, chỉ có thể tìm đề tài cùng Lý Bình Xuyên đáp lời, "Anh sao biết tôi thích ăn ở nhà hàng này?"
Lý Bình Xuyên lấy chén nhỏ múc lấy một miếng, dường như hiểu được ý đồ của cô, không vạch trần, duy trì tiết tấu một hỏi một đáp.
"Tôi không biết, nhà hàng này làm ra đồ ăn nhanh nhất."
Đây thật sự không phải là một câu trả lời tốt cho câu hỏi đó.
Rất sát phong cảnh.
Đổi lại người khác, Tảo Tình đã sớm ném đũa đi không thèm ăn, nhưng đang ở chỗ này của Lý Bình Xuyên, sự trách cứ vô tình nghe qua có chút chua xót, nếu lúc trước không có chia tay, anh là hẳn là biết cô thích ăn cái gì, mà không phải suy đoán.
Cắn chiếc đũa, giọng Tảo Tình không tự chủ được rơi xuống, "... Tôi tối hôm qua uống say."
Lý Bình Xuyên: "Về sau cũng là say?"
Anh chậm rãi nâng mí mắt lên, con ngươi tập trung, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt của Tảo Tình, rất chân thành mà hỏi.
Khiến Tảo Tình không có dũng khí nói dối.
"...Về sau, tỉnh táo."
Lý Bình Xuyên xóa đi vẻ mặt áp bách, "Đó là tự nguyện?"
Bọn họ không phải lần đầu tiên làm, thời điểm cao trung, vẫn là cô chủ động mời anh, lúc ấy đều không có co quắp ngượng ngùng như hiện tại.
"...Anh gạt tôi anh có bạn gái, khiến tôi tức giận."
Lý Bình Xuyên đặt chén nhỏ vào tay cô, vẫn còn ấm, những hạt cơm vàng được điểm xuyết mấy viên dứa thịt quả, tôm bóc vỏ cuộn tròn, làm Tảo Tình nhớ tới chính mình đêm qua, "... Còn có, anh có mua thuốc không?"
Thật sự quá ngại để mở miệng.
Cô nói xong liền cúi đầu ăn cơm.
Không nhìn thấy sắc mặt của Lý Bình Xuyên, lại có thể cảm giác được anh dừng lại, "Thuốc gì?"
"Cô... nói đi."
Tối hôm qua công phu đó của anh, hẳn là không phải mấy năm nay lần đầu tiên chạm vào phụ nữ, còn có khi động tình, ở bên tai cô cắn nhè nhẹ nói ra những lời này đó, vừa kích thích, vừa hôn lên mặt, trêu chọc như vậy, cô không chịu nổi.
Những cái này, không có kinh nghiệm, hẳn sẽ không làm được.
Lại sao có thể không biết thuốc gì.
Lý Bình Xuyên phản ứng lại, lại không thèm để ý, "Tôi không mua."
"Á?" Tảo Tình hoàn toàn luống cuống, "Nhưng tôi cũng không nhớ rõ kỳ an toàn của tôi, nếu thì... làm sao bây giờ?"
Anh cố ý dụ dỗ cô.
"Nếu thì cái gì?"
"Anh không phải... cho vào sao?"
Trời đã sáng, ánh mặt trời vừa lên, ban ngày ban mặt, Tảo Tình nói với anh cái này, quá xấu hổ, lại không phải giống tối hôm qua dưới tình huống đèn đã tắt và sự chân thành đối lập ấy đã bị tình dục chi phối, người tỉnh táo rồi, nên nói chút chuyện tỉnh táo.
Lý Bình Xuyên ánh mắt lại mờ mịt, khó hiểu nói, "Tôi đi vào không chỉ một lần, cô chỉ cái gì?"
Làm sao có ai có thể nói được một giọng nghiêm túc như vậy.
Anh trước kia nghe cô nói lời thô tục, đều sẽ đỏ mặt.
Tảo Tình liếm liếm bờ môi mặn chát, "Thì... Bắn vào rồi, chẳng lẽ không uống thuốc? Lỡ như có làm sao bây giờ?"
Lý Bình Xuyên: "Tổn hại thân thể."
"Vậy anh... tại sao không mang bao?"
"Không có."
"Hả?" Tảo Tình đói bụng, nhưng càng muốn nhân cơ hội này nói thêm vài câu với anh, tốt nhất là hiểu rõ cuộc sống mấy năm nay của anh, như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi của chính mình, "Anh không mang phụ nữ nào về nhà à?"
Nhìn dáng vẻ, không giống lắm.
Lý Bình Xuyên lộ ra biểu tình có chút dở khóc dở cười, nghẹn khuất khó nói nên lời, "Mang qua rồi, tối hôm qua mới vừa mang qua."
"..."
Tảo Tình thức thời ngậm miệng, cúi đầu lùa cơm.
Đã nghĩ xong rồi trên đường về nhà bản thân chỉ cần ghé vào tiệm thuốc gần đây mua một viên uống là được ha ha.
Cô không hề rối rắm vấn đề này, Lý Bình Xuyên lại không buông tha, anh càng trắng ra, cũng lợi hại hơn, chính mình không ăn cái gì, ngồi trên cái ghế đối diện, nhìn điện thoại, thuận miệng hỏi, "Bạn trai cũ của cô, bảo cô uống thuốc?"
Thứ đó thương tổn quá lớn.
Anh không muốn cho cô uống.
Có một cơ hội tốt có thể làm cô mang thai, anh sao có thể buông tha.
Tảo Tình đóng băng, vấn đề này, cô trả lời thế nào đều không được, chả lẽ nói với anh, bản thân không có cùng người khác làm?
Vậy cũng quá mất mặt.
Vậy phải nói là, đâu có mặt dày đến độ đó.
"Còn anh?" Cô hỏi lại, "Anh sẽ bảo bạn gái cũ uống thuốc sao?"
Anh còn đang nhìn điện thoại, tựa vai vào lưng ghế, mở ngực, cúi đầu, ngón tay gõ vào màn hình, nhất cử nhất động, đều không chút để ý.
Chỉ khi trả lời vấn đề, mới ngẩng đầu, ảm đạm nhìn qua, giọng nói rất thấp, thấp giống như ảo giác, "Tôi chỉ có qua cô, không có cũ."
Anh thừa nhận.
Anh đã nghĩ ra rất nhiều cách để đối mặt với tình huống sau khi tình một đêm này.
Còn tưởng rằng cô sẽ giống như trước kia vậy, ngủ xong liền vỗ vỗ mông bỏ đi, không ngờ run sợ như vậy.
Vậy thái độ của anh, tự nhiên cũng phải thay đổi.
Tảo Tình nhất thời giống như nghe không hiểu anh đang nói cái gì, chừng mực quá lớn, làm cô cứng họng nói không ra lời.
Lý Bình Xuyên không hề kéo dài những lời đó.
Những cái đó, là phải làm ra.
"Ăn xong đưa cô trở về lấy đồ, thời gian còn sớm, không vội."
"Lấy đồ?" Tảo Tình nhai một miếng thịt bò, miếng thịt mềm nhũn xuống cổ họng, suýt chút nữa sặc, "Lấy cái gì?"
"Cô có cái gì muốn lấy thì cứ lấy."
Anh một chút cũng không giống như là đang nói giỡn, "Hay là không muốn lấy? Vậy không cần trở về."
Tảo Tình cái này thật sự sặc, mặt đỏ rần.
"...Tôi chưa nói tôi muốn ở lại đây mà."
"Trước thích ứng hai ngày."
Thứ sáu anh xin nghỉ, tính cả thứ bảy và chủ nhật, có trọn vẹn ba ngày để thích ứng.
Nương theo ánh mắt của Lý Bình Xuyên, Tảo Tình như hiểu ra cái gì, anh nói thích ứng là chuyện gì, cũng đã hiểu.