Thình Thịch

Chương 13: Bạn gái




Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

_____________________

Tầm nhìn kính chiếu hậu có hạn, gương nhỏ không thể chứa nổi Tảo Tình, cô dắt chó, lo lắng đề phòng mà đi theo đuôi xe, dường như rất sợ hãi Lý Bình Xuyên sẽ đạp chân ga, để lại cô chỗ này.

Suy cho cùng cô, người từ nhỏ đã lớn lên trong nhà kính, không có tâm phòng bị gì.

Làm sao có thể nghĩ đến một cụ già hơn 50 tuổi nhìn rất hòa ái, thực tế lại là một tên háo sắc.

Cùng với có chút tốn sức.

Chú chó vẫn luôn quay vòng tại chỗ.

Nó lại mập, Tảo Tình ôm không nổi, co quắp lại sốt ruột, rất nhiều lần lo lắng Lý Bình Xuyên sẽ rời đi, nhưng ngẩng đầu lên, xe anh lại không có động giống như đang đợi cô.

Người đàn ông này tuy thật thà, nhưng cảm giác an toàn nên có, một chút cũng không thiếu.

Đèn đường bật sáng lúc chập choạng tối.

Con đường này không có người, xe Lý Bình Xuyên chỉ có thể đi vào bằng cửa này, nếu không cũng sẽ không gặp được Tảo Tình.

Anh dựa vào tay lái, ánh mắt dừng trên mặt đồng hồ, tìm kiếm bóng dáng Tảo Tình sau kính chiếu hậu.

Dưới ánh đèn đường cô trở nên thật bé nhỏ.

Cùng với lúc đi học một chút cũng không thay đổi.

Sao có thể có người một chút cũng không thay đổi được vậy.

Làm việc vẫn là như vậy không chút để ý.

Một cái đường ngắn ngủn đi mười phút, Tảo Tình giống đi Tây Thiên thỉnh kinh, trải qua bao khó khăn nguy hiểm cuối cùng cũng đến đích, cô bóp eo thở hổn hển, đứng ở một mình ở dưới lầu chờ Lý Bình Xuyên.

Anh ta dường như lấy một thứ gì đó trên xe trước khi xuống xe.

Vô ý liếc mắt nhìn Tảo Tình một cái, "Trời tối rồi, cô không về nhà sao?"

Tảo Tình giữ chú chó đang lộn xộn, "Tôi... Tôi không ở nơi này."

Lý Bình Xuyên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, dùng ánh mắt chấm hỏi.

Cô lại nói: "Bạn tôi ở đây, đến nhà cô ấy chơi, thật... thật trùng hợp, anh cũng ở đây?"

Đáng chết.

Sao còn nói lắp nữa vậy.

Cô chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy, lần đầu tiên.

Lý Bình Xuyên gật đầu, "Trở về đi."

Biểu hiện của anh đối với chuyện của cô là thật sự không có hứng thú.

Tảo Tình không hiểu sao lại cảm thấy có chút thất bại, cô đột nhiên phát hiện chính mình không hề tiêu sái lưu loát như trong tưởng tượng, nếu không cũng không thể nhiều năm như vậy, tìm kiếm bạn trai đều phải cùng Lý Bình Xuyên có chút gì đó giống nhau.

Cô đứng ở dưới ánh chiều tà, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Bình Xuyên, anh đã bước vào hành lang mờ mịt, một bóng đèn cũ đung đưa, ánh sáng và bóng tối đung đưa khắp người anh.

Rõ ràng đi tiêu sái như vậy, nhưng Tảo Tình cảm thấy anh chính là có chút thê lương, cảm xúc mâu thuẫn đan xen lẫn nhau, trở nên vô cùng phức tạp.

Dắt chó.

Tảo Tình không biết chính mình lấy dũng khí từ đâu, cứ như vậy đuổi theo, tình huống lúc này với thời đi học đuổi theo Lý Bình Xuyên giống nhau như đúc, cô bước lên bậc thềm dựa vào lưng anh.

"Hôm nay cảm ơn anh giúp tôi, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Nghe ra được cô đang cố gắng tìm đề tài nói chuyện.

Lý Bình Xuyên không quay đầu lại, tay đang cầm chai rượu vang co rút lại, khớp xương cân đối, mềm mại như ngọc, "Đây là tiểu khu cũ, độ an toàn không bằng Hòa Phong Hoa Uyển, cô lần sau có tới, phải cẩn thận một chút."

Anh cuối cùng cũng nói nhiều thêm vài từ.

Lửa trong lòng Tảo Tình đang rạo rực, "Anh tại sao ở chỗ này, công ty của anh tôi phúc lợi khá tốt mà?"

Giọng Lý Bình Xuyên có chút mệt, "Tôi không ở đây."

"A?"

"Ai nói cho cô tôi ở đây?"

Trong hành lang nhỏ hẹp chật chội chứa không nổi hai người cùng đứng, Tảo Tình đi ở phía sau, khi Lý Bình Xuyên quay đầu lại, anh nhìn cô từ trên xuống dưới, đường nét của cằm đặc biệt rõ ràng, dưới da còn ẩn chứa một vài mạch máu màu xanh nhàn nhạt.

Tảo Tình nuốt nước bọt, trái tim bỗng nhiên đập loạn xạ, chắc là do cô giả ngu nói dối.

Cô rõ ràng là biết Lý Bình Xuyên ở đây mới đến.

Còn đường hoàng hỏi.

Quả thực dối trá mà.

Lý Bình Xuyên mặt mày ôn hòa, trong đôi đồng tử là khuôn mặt đang sợ hãi của Tảo Tình, anh giống như là có chút như có như không mỉm cười.

Tảo Tình giãy giụa rất nhiều lần mới nói được ra lời, "Anh không ở đây... Như thế nào ở chỗ này..."

Lý Bình Xuyên thu liễm thần sắc: "Cô không phải cũng không ở đây, nhưng cũng ở đây đó?"

Cái gì mà líu lưỡi.

Đưa cô vào tròng rồi.

"Tôi... Tôi là tới nhà bạn học chơi."

"Ồ," Lý Bình Xuyên lại xoay người hướng lên trên đi, "Tôi đây là tới nhà bạn gái."

"Bạn gái?!"

"Ừ."

Anh quay lưng lại, Tảo Tình thấy không được biểu tình trên mặt anh, nhưng Lý Bình Xuyên cũng không nói dối.

Cô vô cớ sinh ra cảm giác cực kỳ không vui, dắt cẩu đi nhanh hơn chút, cọ qua vai Lý Bình Xuyên, giọng nói nghiến răng nghiến lợi, "Anh mới bao lớn chứ, cùng bạn gái ở chung?"

Cô nghe thấy Lý Bình Xuyên cười.

"24, đều có thể kết hôn."

Cô dừng bước, "Vậy sao còn không kết hôn?"

Đáng chết, lời vừa nói ra cô liền hối hận.

Lý Bình Xuyên nghe vậy cũng không vui, nhíu mày, giọng trầm đi, "Ừ, cô vội tặng bao lì xì?"