Thịnh Thế Yêu Sủng

Chương 85: Gặp phải phiền toái




Edit + Beta: Ha Phuong

Mặc dù lửa hồ ly lợi hại, nhưng có vài đạo sĩ đạo hạnh cao thâm nên cuối cùng cũng dập tắt được lửa hồ ly của Nhược Ly. Nhược Ly thấy tình thế không ổn, lập tức biến ra Ngân vũ, nàng một thân y phục trắng thuần, cầm trong tay Ngân vũ đỏ rực đứng bên trong vòng lửa màu xanh lam, nở nụ cười nhìn những đạo sĩ bên ngoài đang hết sức chật vật.

Nàng đánh giá sơ sơ tình huống trước mặt, trước loại bỏ những đạo sĩ bị thiêu bỏng không có sức chiến đấu, sau đó ước chừng còn dư lại hai mươi đạo sĩ vẫn ở trạng thái tinh thần rất tốt, còn có khoảng ba người nhìn có vẻ có đạo thuật rất cáo siêu.

Nhược Ly biết, bằng yêu thuật của nàng không đối phó được với đám đạo sĩ này, nàng chỉ có thể kéo thời gian chờ Dạ Ly Lạc chạy tới. Nàng đã phát tín hiệu, nhưng Dạ Ly Lạc vẫn chưa đến, chắc hẳn do tên Hoàng đế kia nửa đường bày mai phục, không biết chỗ của hắn có bao nhiêu tên đạo sĩ như thế, cũng không biết tình huống chiến đấu có kịch liệt không.

Thật ra thì nàng vẫn còn hơi lo lắng, nếu như chỉ có đạo sĩ thì tứ đại hộ pháp liền có thể ứng phó trong nháy mắt. Nhưng hôm nay, mấy người bọn hắn lại chưa đột phá được vòng vây, có thể tưởng tượng được bọn người bên kia nhất định không đơn giản.

Nhưng Nhược Ly không thể nghĩ nhiều nữa, bời vì tình hình bên này cũng rất nghiêm trọng, nàng chỉ có thể kéo dài được một lúc, tận lực tránh giao thủ cùng đám người này, nếu như vẫn không đợi được bọn họ, nàng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Hoàng đế lấy ra từ trong ngực một hạt châu trong suốt, sau đó nhìn Nhược Ly cười nói: "Nếu ta đoán không lầm, Yêu Hoàng đến là vì cái này phải không?"

Nhược Ly vừa thấy đó chính là Ngự Linh Châu có thể làm cho yêu thuật của mình tiến một bước, trong mắt sáng lên, nhưng chỉ là trong giây lát, nàng liền khống chế tâm tình của mình, ép xuống sự kích động vui mừng.

Nhưng nàng vẫn cảm khái, thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, Đông Phương Tử Mặc cũng chính là Hoàng đế (Lời editor: Tớ không hiểu tại sao các hoàng tử khác họ Ngô mà Tứ hoàng tử lại mang họ Đông Phương, sau này tác giả còn có hẳn một ngoại truyện về anh này nữa cơ, tớ cảm thấy rất khó hiểu, *gãi đầu*) lại tự mình đem ra, đỡ mất công nàng đi tìm.

Nhược Ly quan sát thấy vẻ mặt nhẹ nhàng của đám đạo sĩ trước mặt, trong lòng cũng rõ ràng, thế lực của đối phương cao hơn nàng, nếu không tên Đông Phương Tử Mặc cũng sẽ không trắng trợn lấy ra Ngự Linh Châu, rõ ràng muốn nhiễu loạn tinh thần của nàng.

Nhược Ly cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó vung vẫy Ngân vũ trong tay, Bạc Băng cũng tùy thời đợi lệnh, dĩ nhiên lúc này thừa dịp còn chưa động thủ, Nhược Ly cũng không còn nhàn rỗi, nàng cẩn thận đem các loại độc dược vẩy ra xung quanh mình, đến lúc đó có thể có tác dụng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

"Hoàng đế bệ hạ, không biết phải làm sao ngươi mới có thể giao Ngự Linh Châu cho ta? Nếu muốn lấy kỳ trân dị bảo để đổi, muốn bao nhiêu, ngươi cứ việc nói." Nhược Ly dĩ nhiên hiện tại không muốn động võ, mặc dù nàng chủ trương dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng tình hình hôm nay thấy thế nào nàng cũng chịu thua thiệt, nàng đương nhiên không ngốc, nếu có thể sử dụng đồ để đổi là tốt nhất.

Đông Phương Tử Mặc khẽ cười một tiếng, sau đó cất Ngự Linh Châu vào trong ngực, khẽ ngửa đầu nhìn Nhược Ly :"Yêu Hoàng điện hạ tuổi còn nhỏ nhưng xem ra không hề đơn giản nhỉ! Nếu bổn hoàng đã cho ngươi thời gian để nói, còn cần phải xung đột vũ trang như thế sao? Bất quá, nếu như ngươi nguyện ý giao Yêu giới ra, sau này phải cúi đầu xưng thần với Nhân giới, ta có thể suy xét đem Ngự Linh Châu đưa cho ngươi làm làm quà tặng."

Nhược Ly hừ lạnh một tiếng, sau đó môi mỏng khẽ động, Bạc băng nhanh chóng bay ra ngoài, những đạo sĩ đứng đối diện dĩ nhiên cũng chú ý tới, lập tức niệm khẩu quyết ngăn cản Bạc băng.

Nhưng Nhược Ly xuống tay hết sức nhanh, hơn nữa bất ngờ, đối phương dù nhìn thấu được ý đồ của nàng thì Bạc băng cũng đã xuyên qua, trực tiếp lao về phía Đông Phương Tử Mặc.

Nhưng do bị đám đạo sĩ quấy nhiễu, Bạc băng cũng chỉ xẹt qua má phải của Đông Phương Tử Mặc, trên má hắn xuất hiện vệt máu, sau đó Bạc băng cũng mất đi sức mạnh rơi xuống mặt đất.

Ngay sau đó có một lão đạo sĩ râu dài lấy một huyết sắc phù dán vào phía trên Bạc băng, Nhược Ly còn muốn xuất thủ nhưng vẫn không kịp.

Nhược Ly cả kinh, xem ra lão đạo sĩ này đạo hạnh không nhỏ, trận đánh này có lẽ nàng không giành được lợi thế.

Nàng gầm nhẹ một tiếng, lập tức gọi Tiểu Hoàng ra. Tiếng gọi của nàng vừa dứt, trong nháy mắt thiên địa biến sắc, một cơn gió màu đỏ từ mặt đông thổi qua, mạnh đến mức cây cối cũng bị cuốn lên, dường như không thể chống đỡ được cơn gió màu đỏ kia.

Gió lốc chung quanh còn phiếm ngọn lửa màu đỏ, thiêu đốt rừng rực, chạm vào lá cây khiến chúng lập tức bị thiêu cháy hầu như không còn, có thể nói khí thế vô cùng lớn.

Cơn gió lốc màu đỏ cuốn qua lũ đạo sĩ kia, dù bọn họ kịp thời bày kết giới, nhưng vẫn có mấy tên đạo hạnh thấp đã bị cuốn lên, lúc rớt xuống chỉ còn lại có một bộ xương khô héo đen nhánh, mức độ nguy hiểm kia không cần nói cũng biết.

Cái khác đạo sĩ vừa thấy sắc mặt đều tái đi, cơn gió lốc này không cần lộ ra chân thân, nhưng bọn họ cũng có thể nhìn ra là cái gì, dĩ nhiên chỉ có thượng cổ Thần thú Phượng Hoàng mới có thể có uy lực lớn như vậy, lửa này so với lửa hồ ly lợi hại hơn rất nhiều, nếu quả thật bị đốt, bằng vào đạo hạnh lúc này của bọn họ, muốn dập tắt rất khó khăn.

Vẻ mặt của Đông Phương Tử Mặc trắng bệch nhất, hắn không hề có đạo hạnh gì, nếu như bị ngọn lửa màu đỏ kia đụng phải, có lẽ không tới một khác hắn đã bị hóa thành tro bụi, ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn. Dù hắn được đám đạo sĩ bảo hộ ở chính giữa, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác nóng rực từ ngọn lửa màu đỏ kia, nó hắt vào da hắn khiến hắn rất khó chịu.

Đông Phương Tử Mạc đột nhiên cảm thấy hối hận khi tự mình đến đây, đáng lẽ hắn nên thăm dò thật kỹ Yêu hoàng có bao nhiêu thế lực rồi hãy hành động mới đúng. Hắn biết đại đa số Nhược Ly đều dựa vào Ám vương, nên lần này hắn đã phái hàng loạt đạo sĩ đi trước ngăn trở Ám vương, lại bố trí nhiều cạm bẫy trên đường đi, chỉ vì muốn cầm chân, tiêu hao thế lực của Ám vương, đợi bắt được Yêu hoàng, bằng sự thương yêu của Ám vương với Yêu hoàng, không sợ Ám vương không đi vào khuôn khổ. Đợi đến lúc đánh bại luôn Thiên giới, hắn liền có thể thống nhất Tứ Giới, viễn cảnh vô cùng sáng lạn như vậy, vốn cho rằng vì tương lai như vậy nên cố gắng phấn đấu, nhưng xem ra giờ hắn phải liều cái mạng nhỏ của mình rồi.

Hôm nay, hắn đã không còn đường lui.

Cơn lốc màu đỏ xoay mấy vòng rồi trở lại bên cạnh Nhược Ly, nó thu hồi hào quang màu đỏ rực quanh thân, trong nháy mắt biến thành màu vàng kim, ánh vàng kim này chói mắt như ánh mặt trời rực rỡ, khiến ánh mắt mọi người như bị đui mù, nhưng Nhược Ly rất có sức miễn dịch với loại màu sắc này, bởi vì nàng cùng Tiểu Hoàng đã định ra khế ước, nên tất cả hành động công kích của nó đối với Nhược Ly đều không có hiệu quả.

Sau khi ánh sáng màu vàng thối lui, một con Phượng Hoàng đỏ rực như lửa trong nháy mắt xuất hiện trước mắt mọi người. Nó mở to mắt nhìn chằm chằm đám người kia, dáng vẻ cao cao tại thượng, đột nhiên nó phủ phục nửa quỳ ở trước người Nhược Ly, chờ đợi nàng cưỡi trên người nó, dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Nhược Ly biết giờ khắc này ở trên người Tiểu Hoàng coi như là an toàn nhất, nàng bèn ngồi vào trên người của nó, một bên vẫn không quên vươn tay vỗ vỗ lông vũ nơi cổ nó, bày tỏ an ủi: "Tiểu Hoàng, vất vả cho ngươi rồi!"

Ở thời điểm muốn chiến đấu, Phượng Hoàng tất nhiên sẽ không nói chuyện, bởi vì Tiểu Hoàng vẫn còn là một đứa bé, nếu như một khi mở miệng, chỉ sợ sẽ làm giảm lực uy hiếp, vì vậy Tiểu Hoàng chỉ gật đầu một cái.

Đám đạo sĩ kia vẫn còn không cầu xin tha thứ, Tiểu Hoàng hiển nhiên không có kiên nhẫn, hai cánh giang rộng ra, một cỗ gió nóng rực liền quạt tới, cuồn cuộn nổi lên tầng tầng sóng nhiệt. Vì Phượng Hoàng xuất hiện, còn là thượng cổ Thần thú Phượng Hoàng, nhiệt độ trong nháy mắt tăng lên không ít.

Đông Phương Tử Mực trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, không phải mồ hôi lạnh, mà bởi vì nhiệt độ quá cao khiến hắn không chịu nổi.

Hắn khẽ ho khan mấy tiếng, điều chỉnh lại trạng thái của mình, nếu như lúc này sợ hãi khí thế ngông cuồng của Nhược Ly và Phượng hoàng, chỉ sợ khí thế của bọn họ sẽ mất hết, tất cả cũng sẽ tiêu tùng.

Đông Phương Tử Mạc do dự trong chốc lát, chợt hắn nhìn ra được, Nhược Ly đang muốn kéo dài thời gian, hắn lập tức phân phó: Đừng vong vo với nàng ta nữa, trực tiếp tiến công đi, tóm nàng ta cho bằng được, bằng không đợi đến khi nàng ta và Ám vương tụ họp, các ngươi sẽ chết không phải nghi ngờ!"

Hai mươi mấy đạo sĩ còn lại vừa nghe, ngay lập tức cũng hiểu. Bọn họ nhìn kỹ lại cũng cảm thấy Nhược Ly đang cố phô trương thanh thế, bọn họ biết Yêu Hoàng của Yêu Giới trừ bỏ chế độc dược, những yêu thuật khác không hề biết tí gì.

Hôm nay nàng đột nhiên sử dụng lửa hồ ly khiến bọn họ giật mình, nhưng lửa hồ ly này uy lực quá nhỏ, ngẫm nghĩ lại, có lẽ nàng chỉ biết mỗi lửa hồ ly, nếu không tại sao hồi lâu vẫn chưa sử dụng chiêu khác. Hơn nữa lửa hồ ly này uy lực cũng không lớn, rõ ràng còn chưa luyện thành thục, càng nghĩ càng cảm thấy ngoại trừ Phượng Hoàng có sức uy hiếp bên ngoài ra, Nhược Ly căn bản không đáng nhắc tới.

Độc dược được bố trí xung quanh Nhược Ly bọn họ dĩ nhiên cũng nhìn thấy, nhưng lúc bọn họ xuất đạo, đã được một vị đạo trưởng có vạn năm y thuật chế ra thuốc giải bách độc.

Bọn họ đều đã uống, hơn nữa cũng thí nghiệm qua, ngay cả dị độc được cải biến còn có thể chống cự, lại thêm có kết giới xung quanh, nếu như những độc dược này có cường đại yêu lực chống đỡ, vậy căn bản không thể rơi hết vào trong kết giới. Tất cả chiêu thức của Nhược Ly đều bị bọn họ phá giải, tất nhiên bọn họ chẳng phải sợ hãi gì nữa.

Một người trong đó thiếu kiên nhẫn, vừa thấy có cơ hội tốt để lập công ngay trước mắt, tất nhiên sẽ không bỏ qua, cầm theo phù chú bay thẳng ra ngoài, dĩ nhiên ông ta vẫn không quên bày kết giới quanh thân mình, nếu không chỉ với một ít độc dược của Nhược Ly, có lẽ còn chưa tiếp cận được nàng, cũng đã bị độc phát bỏ mình rồi.

Tiểu Hoàng vừa thấy liền lay động cánh, một quả cầu lửa bay thẳng vào tên đạo sĩ kia, Nhược Ly vẫn không quên ở bên trong thêm dầu thêm mỡ, gắn một chút hóa cốt phấn. Hỏa cầu này uy lực quá mức mãnh liệt, hơn nữa đánh bất ngờ, trực tiếp quạt bay xa tên đạo sĩ không biết đến trời cao đất, lúc này ông ta bị thiêu kèm với hóa cốt phấn, trực tiếp nghiền xương thành tro bụi.

Những tên đạo sĩ còn lại chứng kiến không khỏi thổn thức, càng thêm e dè Tiểu Hoàng, bọn họ biết nếu muốn thuận lợi bắt được Nhược Ly, nhất định phải giữ chặt con phượng Hoàng thượng cổ này, nếu không cũng giống như có Ám vương bên cạnh, không thể động vào người Nhược Ly được.

Trong số đó có một đạo sĩ vẫn luôn im lặng đột nhiên tiến lên một bước, mở miệng nói: "Tiểu đạo tu luyện hàn băng, cũng có một thượng cổ thần thú, có lẽ lúc này có chút công dụng!"

Vị đạo sĩ này có Thượng Cổ Thần Thú là Thanh Long, hơn nữa ông ta tìm được nó ở vùng đất vô cùng giá lạnh, sau đó cũng thuần phục được Thanh Long. Lúc ấy ông ta thiếu chút nữa mất mạng, mới dùng phù chú giữ chặt Thanh Long, vì tính tình của nó rất táo bạo cho nên nếu không phải là tình huống khẩn cấp không còn cánh nào khác, ông ta cũng sẽ không đem nó ra, nếu như tình huống không tốt, có lẽ nó sẽ chạy trốn hoặc cắn ngược lại.