Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 25




Qua mấy ngày, khí trời nóng bức, quả nhiên Hoàng Thượng và Thái Hậu đều đi nghỉ ở sơn trang.



một nữa thần tử và gia quyến trong triều được Hoàng Thượng yêu thích trùng trùng điệp điệp đi theo. A Nguyên được Túc vương phi mang theo, đi bên người Thái Hậu, ngồi trong xe ngựa thoải mái nhất. Đến nơi, dĩ nhiên Thái Hậu Hoàng Hậu ở trong viện tốt nhất, còn sót lại, Túc vương phi lại và chúng phi tự phân chia nơi ở, chính giữa các viện là một mảng rừng trúc và hồ nước nhỏ, mát mẻ nhẹ nhàng khoan khoái, lập tức làm cho A Nguyên vì còn nhỏ nên không thể dùng băng làm mát cảm thấy hết sức thoải mái, không ỉu xìu như trước nữa mà càng thêm khí lực chơi đùa cùng mẫu thân và huynh trưởng.



Nơi ở của Túc vương cách hậu cung của Hoàng Thượng rất xa, ngăn cách một mình, hiển nhiên là chuyên môn chuẩn bị cho một nhà Túc vương, A Nguyên được Túc vương phi ôm, nhìn các cung nữ ra ra vào vào đem các vật trang trí và đồ dùng sắp đặt, rồi lấy nước đến cho các chủ tử rửa mặt, nàng một bên ghé vào chậu nước mộtbên lén nhìn Túc vương phi trang điểm, thấy nàng ăn mặc trịnh trọng liền biết trong chốc lát chỉ sợ phải đi gặp trưởng bối, nhìn lại mình vẫn thập phần khả ái, mới vừa lòng yên tâm.



Túc vương phi trang điểm một hồi, liền gọi Túc vương đi tới chỗ Thái Hậu. A Nguyên được Phượng khanh ôm, thấy hắn vô tình nhăn mày, đau lòng sờ sờ mặt hắn.



Phượng khanh ngẩn ra, cúi đầu thấy A Nguyên đang vung tay nhỏ, hắn lộ ra một cái tươi cười, nhưng mà cuối cùng khi tới gần tẩm cung của Thái Hậu hắn không để ý A Nguyên giãy dụa, đưa muội muội cho Phượng Đường ở sau lưng, e sợ Thái Hậu vì mình mà chán ghét muội muội.



Khóe mắt Túc vương thấy Phượng khanh hiểu chuyện như vậy trong lòng khe khẽ thở dài gọi "A Khanh lại đây." Thấy Phượng khanh ngoan ngoãn tiến lên, hắn giữ chặt tay Phượng Khanh rồi mới cười nói "Lát nữa cảm tạ tổ mẫu và hoàng bá phụ của ngươi, hoàng bá phụ ngươi khó có lúc hào phóng phong ngươi quận vương, quả thực làm phụ vương mở mang tầm mắt!" nói xong lại phốc xuy phốc xuy cười rộ lên. “Cả Hoàng Thượng mà ngươi cũng dám bố trí!" Túc vương phi giận nói một câu, lại thấy trên mặ Phượng Khanh có nét tươi cười khó có thể áp chế mới không nhiều lời mà tiếp tục đi.



Vừa mới đi vào, A Nguyên đã nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của mấy nữ nhân, thấy Túc vương dẫn thê tử tiến vào, trên mặt Thái Hậu đã hân hoan vô hạn, liên thanh hỏi, "Cháu gái nhỏ của ta đâu? Sao lại không thấy?" Thấy Phượng Đường ngoan ngoãn đưa A Nguyên đến trước mắt nàng, Thái Hậu vui vẻ vô cùng, ôm A Nguyên trong ngực sờ sờ trán của nàng, thấy cũng không nóng mới nói với Túc vương phi "Đứa bé còn nhỏmỗi ngày đi theo các ngươi qua lại cũng vất vả, không bằng lưu lại trong cung của ta mấy ngày. Trong cung của ta nhẹ nhàng khoan khoái, ngày thường cũngthanh tịnh..."



"Còn có thể hảo hảo vui đùa với mẫu hậu." Túc vương ở một bên cười nói xuyên thấu ý đồ của Thái Hậu rồi gọi Phượng Khanh tới ngồi bên cạnh mình, thấy Thái Hậu miệng hơi mím chặt liền mỉm cười nói, "A Khanh trong lòng cảm kích mẫu hậu, chỉ là ta nóivới hắn, rốt cuộc cũng là tổ mẫu ruột, nói này đó chẳng phải là khách khí? không bằng vô bệnh vô tai, mới là hiếu dạo đối với trưởng bối." Dừng một chút, liền vô tình hay cố ý nói, "Đứa nhỏ này và A Nguyên A Đường cảm tình rất tốt, một khắc cũng không rời, bởi vậy thân mình dần tốt lên, mẫu hậu không cần phải lo lắng."



Thái Hậu thấy bộ dạng Phượng Khanh ngoan ngoãn lại thập phần cung kính liền nhớ đến nữ nhân kia, năm đó cũng ỷ vào bộ dạng nghe lời ngoan ngoãn làm Hoàng Đế phạm vào sai lầm lớn, lúc này vốn là muốn muốn cười lạnh một tiếng nhưng mà thấy Phượng Đường ngồi bên Phượng Khanh gương mặt chăm chú, ngay cả bé mới sinh trong tay cũng nhìn về phía hai đứa bé kia kêu hai tiếng, trong lòng biết vợ chồng Túc vương thật sự đem Phượng khanh xem như con ruột, trong lòng lại có chút áy náy mới nhịn nhịn rồi lạnh nhạt nói, "A Khanh vất vả, lát nữa gọi thái y xem cho hắn miễn cho chúng ta đều lo lắng."





Nhưng mà một câu quan tâm này lại làm chúng phi đang ở phía dưới lắng tai nghe kinh hãi trong lòng.



Trưởng tử của Túc vương không được Thái Hậu thích, đây cũng không phải là chuyệnmột hai năm, sao lần này lại phá lệ ân sủng? Trong lòng ghen ghét, trên mặt các phi tử tuy rằng còn có tươi cười nhưng mà lại thật miễn cưỡng.



Thấy cung phi sắc mặt hiện rõ hỉ nộ, Thái Hậu trong lòng ngầm mắng một tiếng” ngu xuẩn”.




Nàng năm đó lạnh nhạt với Phượng khanh, quả thật một phần là bởi vì ghê tởm việc Hoàng Đế đã làm, không nguyện ý nhìn thấy thứ làm mình chướng mắt, mộ mặt khác là vì trấn an Hoàng Hậu và Thái Tử, chung quy Hoàng Đế làm ra chuyện như vậy, nếu như mình đối với đứa nhỏ này sủng ái không dứt, khó tránh khỏi làm Hoàng Hậu trong lòng bị đè nén. Chỉ là nay đã bất đồng, Hoàng Đế đã phong Phượng Khanh làm vương, trong mắt Thái Hậu đây cũng là ban thưởng cuối cùng, thân thế Phượng Khanh như vậy rốt cuộc cũng không còn quan hệ gì với trong cung, vĩnh viễn là nhi tử của Túc vương, lại không làm Túc vương chịu thiệt, nàng vì sao còn muốn khí thế bức nhân?



Nay, đánh là đánh trên mặt vợ chồng Túc vương.



Trong lòng thở dài, Thái Hậu cảm thấy tâm càng thêm mềm nhũn, nghĩ tới Hoàng Hậu phía trước cũng năn nỉ với nàng, cho Phượng Khanh thêm mặt mũi, tuy Hoàng Hậu làm như vậy cũng là vì thảo Hoàng Thượng thích, nhưng là nàng lại không thể khôngđáp ứng.



"Bình an khoẻ mạnh, ngày sau mới có thể che chở cho đệ muội." âm thanh Thái Hậukhông lớn lại quanh quẩn ở trong cung điện, ánh mắt Túc vương phi đã đỏ, Phượng Khanh kinh ngạc nhìn Thái Hậu hồi lâu rồi đứng dậy, dập đầu với Thái Hậu một cái cung kính nói "Quyết không phụ hoàng tổ mẫu dạy bảo."



"Bản cung đã nói với Hoàng Thượng " Hoàng Hậu ánh mắt ôn hòa nhìn Phượng Khanhnói, "Lấy Khang làm phong hào của ngươi sau này gọi là Khang Vương." Đối với Phượng Khanh thân cận, là kỳ hảo với một nhà Túc vương, không nói Túc vương mà dù là nhà mẹ đẻ của Túc vương phi là anh quốc công phủ cũng sẽ thừa nhận nhân tình này, đối với Thái Tử mà nói, đây là trợ lực không thể khinh thường thay vì yêu hận dây dưa không nghỉ vì một điểm hư vô năm đó, không bằng mượn sức tôn thất cho tốt trãi đường cho Thái Tử. Chung quy Hoàng Thượng đương lúc hưng thịnh, năm nay lại có tuyển tú, phi tần và hoàng tử trong cung sẽ càng ngày càng nhiều, Hoàng Hậu dùkhông có tâm soái vị nhưng cũng muốn phòng ngừa chu đáo.




Ai biết Hoàng Thượng ngày sau, có thể chán ghét Thái Tử hay không chứ?



Túc vương cũng không để ý nhiều lắm, hắn chỉ biết nay trong cung dịu đi, đối với Túc vương phủ cũng có lợi càng thêm ra sức cười nói, "Ân tình của hoàng tẩu, chúng ta sẽnhớ kỹ."



A Nguyên ngơ ngác nghe, thấy thế nhưng là kết cục đại đoàn viên quả thực hưng phấn không được, ôm cánh tay Thái Hậu quyệt miệng nhỏ cho tổ mẫu một cái thơm môi rồi vỗ tay khanh khách cười rộ lên.



"Đứa nhỏ này." Thái Hậu vẻ mặt sủng ái cúi đầu, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nguyên nói, "Là đứa nhỏ hết sức chân thành."



"Tiểu hài tử, đều rất đáng yêu." Từ phi thấy ngay cả Phượng Khanh cũng có phong hào, không còn là quận vương thông thường, trong mắt hận tới tích huyết, lúc này đứng dậy vuốt ve trâm cài trên đầu cười xinh đẹp nói "Chính là bát công chúa của thần thiếp cũng đáng yêu vô cùng, nay thấy A Nguyên..."



"Gọi nàng Vinh Thọ." Thái Hậu lạnh nhạt nói, "Ngươi là trưởng bối, không biết là luôn gọi nàng như vậy mới là chúc phúc nàng để đứa nhỏ này cả đời bình an trường thọ sao?"




Bản cung hận không thể để đứa nhỏ này chết ngay bây giờ a!



Mắt thấy Thái Hậu đang muốn tìm tra với mình, bất quá Từ phi cũng biết, Thái Hậu tính tình lãnh đạm, trừ bỏ Hoàng Hậu Đức phi, cũng chỉ có vài thiếp thất năm đó đãsớm vào phủ được Thái Hậu hòa hoãn, những người phía sau đều không thảo Thái Hậu thích, cắn chặt răng chịu đựng oán hận trong lòng khẽ giọng nói "Vinh Thọ và bát công chúa tuổi tác ngang nhau, bát công chúa cũng tới rồi không bằng để bát công chúa cũng tới làm bạn với Thái Hậu, cũng là để 2 nha đầu cùng chơi đùa thân cận." Nghĩ tới bát công chúa là huyết mạch của Hoàng Thượng và mình mà ngay cả cái đại danh còn không có, nhà Túc vương gia lại có phong hào, Từ phi hận không nhẹ, tam hoàng tử mới ra chủ ý, tính toán nịnh hót tiểu nha đầu này vài câu, dựa vào thảo cho bát công chúa vài chỗ tốt.




Chỉ là công chúa của mình lại phải dựa vào nữ nhi của thần tử mới có thể có tước vị làm Từ phi nghẹn khuất tới mức hận không thể phun ra một búng máu.



"Ta tinh thần kém làm sao có thời gian chiếu cố cả hai đứa nhỏ chứ" Thái Hậu lãnh đạm nói "Nghe nói bát công chúa tìm không ra nương liền khóc lớn không thôi?"



"Chỉ là đứa nhỏ sợ người lạ." Bát công chúa quả thật không có tiền đồ, Từ phi chỉ cố cười nói "Nương nương từ ái, bát công chúa nhất định có thể cảm giác được."



"Ngày sau hãy nói đi." Thái Hậu sao có thể không biết Từ phi đánh chủ ý gì? Thấy A Nguyên ôm đầu ngón tay của mình chảy nước miếng, ánh mắt ôn hòa nói "Nếu ngươi cảm thấy bát công chúa ở trong cung phiền lòng vậy nói với Hoàng Thượng để Hoàng Thượng tìm cho nàng một dưỡng mẫu địa vị cao."



"không bằng đưa đến trong cung thần thiếp, cũng để thần thiếp bớt tịch mịch." Hoàng Hậu mỉm cười đệm cho Thái Hậu.



Thái Hậu quả nhiên vừa lòng gật đầu.



Hoàng Hậu đã quen làm bộ làm tịch, một bộ từ mẫu, trong cung mấy công chúa đều có chút thân cận với Hoàng Hậu, Từ phi làm sao chịu để Hoàng Hậu chiếu cố con gáicủa mình, lúc này tâm hận Hoàng Hậu chỉ nghĩ làm sao ở trước mặt Hoàng Thượng cáo trạng cúi đầu nói, "Chỗ nương nương mỗi ngày đều có mệnh phụ thỉnh an, làm sao rảnh rỗi đây? Vẫn là để thần thiếp chịu vất vả đi."



Dừng một chút, trong lòng nàng chuyển một vòng rồi lộ ra thần sắc không có ý tốt, mỉm cười hỏi "Nghe Hoàng Thượng nói, muốn cho nhóm công chúa lớn tuổi tứ hôn, cũng không biết….. " ánh mắt nàng lặng lẽ dừng trên người Hoàng Hậu rồi mới cườinói "….không biết là có ý định gì..."