Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 17




"Nếu đã không muốn để Hoàng thượng biết, vậy để vài vị hoàng tử tự mình ra tay, xả giận cho muội muội thì sao?" Đức phi đứng một bên cung kính dâng trà cho Hoàng Hậu, tuy làm chuyện như vậy, nhưng cũng không cúi đầu hạ thấp bản thân, chỉ bình thản, nhẹ nhàng nói, "Lại nói tới, lúc này làm to việc ra, cũng không tốt cho Tam công chúa, nương nương thử nghĩ lại chuyện của Nhị công chúa." Nhị công chúa vì một nam tử làm cho dư luận xôn xao, lúc đó chẳng phải cũng không được lợi gì sao?



Hoàng Hậu hơi rùng mình, chậm rãi gật đầu thấp giọng, "Ngươi nói đúng, là ta nghĩ không chu đáo."



"Tứ hoàng tử nay đã trưởng thành rồi, có nhiều huynh đệ như vậy, công chúa có gì phải lo lắng?" Đức phi không có tiếp lời, chỉ mỉm cười, "Việc này nên làm thế nào, phải để chính bọn họ suy nghĩ, làm thế nào để mọi việc chu toàn cũng là cơ hội kiểm tra năng lực của bọn họ." Thấy trên mặt Hoàng Hậu lộ ra tươi cười, nàng cười nói, "Huống gì, làm hoàng tử, ngay cả tỷ muội của mình cũng không thể bảo hộ, thân phận hoàng tử như vậy thì có ích lợi gì đây" Đức phi nghĩ nghĩ rồi nói, "Cái người chỉ vì bản thân mà để tỷ muội phải chịu ủy khuất, thần thiếp xem không vừa mắt!"



Chuyện này là nói tới Tam hoàng tử.



Trước đây, khi Nhị công chúa cãi nhau với phò mã, Tam hoàng tử là người đầu tiên đứng ra khiển trách Nhị công chúa, Đức phi tuy cũng thấy Nhị công chúa làm việc có chút quá đáng, Tam hoàng tử làm vậy là có nguyên do, nhưng lại khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy bạc bẽo.



Huynh đệ, tỷ muội không phải là là như vậy.



"Tính tình của ngươi vẫn như vậy." Hoàng Hậu than nhẹ một tiếng, thấy Đức phi vẫn không để ý, trênmặt lộ ra tươi cười hoài niệm nói, "Ta còn nhớ rõ năm đó, ngươi vừa vào cung Thái Tử được Hoàng thượng phong làm trắc phi, làm việc khiêm tốn cung kính nhưng cũng thật quật cường, rất giống ngươi..." Thấy mắt Đức phi hơi tối sầm lại, Hoàng Hậu cảm thấy mình nói lỡ, vội vàng sửa lại, "Nhưng mà tiểu Tứ có thể được ngươi nuôi dưỡng tới bộ dạng trưởng thành như hôm nay, như vậy ngươi cũng đã có công lớn rồi." Năm đó Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, trong triều không ổn định, mẫu phi Tứ hoàng tử ỷ vào bản thân có hoàng tử liền lộng hành muốn phế hoàng trưởng tử do Hoàng Hậu sinh ra, nâng đỡ Tứ hoàng tử lên ngôi, chỉ hận không gặp thời, gặp phải bạo bệnh mà chết, để lại Tứ hoàng tử lúc đó còn là một hài nhi đang quấn tả.



"Là Hoàng thượng khai ân với thần thiếp." Tứ hoàng tử mất mẹ, bao nhiêu cung phi trong cung cũng đều muốn tranh cướp, Hoàng thượng lại đem hắn gởi gắm cho mình, Đức phi mấy năm nay luôn cẩn thận nuôi nấng Tứ hoàng tử, không để hắn có một tia lệch lạc e sợ cô phụ lòng tin của Hoàng thượng và Hoàng Hậu.



Nghĩ tới Tứ hoàng tử khỏe mạnh khấu khỉnh, trên mặt Đức phi nhịn không được lộ ra một cái tươi cười, oán thán với Hoàng Hậu, "đã 10 tuổi rồi mà chỉ biết sinh sự làm thần thiếp phiền muốn chết." Đương nhiên, nếu có người nào thật sự dám ở trước mặt nàng quở trách Tứ hoàng tử không tốt, cứ chờ Đức phi trở mặt đi.



Đừng tưởng rằng Đức phi cúi đầu trước Hoàng Hậu thì cho rằng nàng là quả hồng mềm. hiện nay, ngoại trừ Đức phi, những người còn lại đều không có phong hào, như vậy đã có thể nhìn ra thủ đoạn của Đức phi. Xuất thân từ phủ Định quốc công, Đức phi là nữ nhi con nhà quyền quý, được Hoàng thượng phân biệt đối xử cũng không có gì lạ, nhưng ở trong cung có phi tử nào xuất thân tầm thường đâu? Như Từ phi, đích nữ tôn quý, chẳng qua cũng chỉ là phi tử bình thường mà thôi. Tam công chúa xưa nay đối với Đức phi luôn có chút kính sợ, bây giờ thấy nàng nói cười như vậy, chỉ mím môi cười ở một bên khôngnói lời nào.





"Đợi hắn lớn lên chút nữa, để hắn đi giúp đỡ đại ca của hắn." Hoàng Hậu ôn thanh cười nói, "Đứa nhỏnày làm việc sang sảng, tính tình quả quyết, ta rất thích."



"Vậy chuyện này, thần thiếp cầu nương nương ân điển, để Tứ hoàng tử đi đầu được không?" Đức phi cười, biết rằng hai vị hoàng tử trước lớn tuổi hơn một chút, lại là đích tử, là tâm điểm chú ý của cả triều đình, dễ khiến người khác chú ý.



"Nếu đã như thế, ngươi còn không mau cảm tạ Đức mẫu phi?" Hoàng Hậu chỉ vào Đức phi, cười nói với Tam công chúa.




Tảng đá lớn trong lòng Tam công chúa được thả xuống, vội quỳ trước mặt Đức phi, đối với hai vị trưởng bối đang nhìn nàng mỉm cười cảm kích vô hạn.



Tam công chúa thả lỏng tâm tình của mình, hồi cung chăm sóc Uông tần, Đức phi cũng quay về chỗ của mình.



nói đến bên trong phủ Túc vương, A Nguyên đang phơi bụng giang tay ngủ say tới chảy nước miếng trong vòng tay của mĩ nhân đại ca nhà mình. Đương nhiên, đối với một đứa bé đã quá quen với chuyện đái dầm chảy nước miếng mà nói, xấu hổ gì đó đã không tồn tại từ lâu, A Nguyên thật thản nhiên thậtvô lại, hơn nữa khi Túc vương cố ý ai oán với nàng về chuyện "Khuê nữ thích hoàng bá phụ không thích phụ vương", nàng cảm thấy mình hẳn là phải đối xử bình đẳng bèn tiểu ra đầy mình Túc vương, sau đó thì hoàn toàn buông tha.



Là người sau này nhất định sẽ trở thành một công thật phách lối mà nói, nhân sinh không có vài chuyện đen tối, thật sự rất không hạnh phúc.



Phượng Khanh đang nói chuyện với Phượng Đường, một bàn tay hết sức quen thuộc vỗ vỗ thân thể nhỏcủa A Nguyên, thấy cục thịt nhỏ nghiêng người, thuần thục kêu một tiếng, ý bảo hắn đổi chỗ vỗ, ôn hòa cười, cảm thấy không sao cả lại chọc chọc bụng nhỏ của muội muội, nhìn Phượng Đường khóe miệng co giật, cười nói, "Muội muội thật khả ái, ta cũng không muốn để nàng một mình ở chỗ mẫu phi." Túc vương phi hôm nay sớm tinh mơ đã sai người ôm A Nguyên đến viện tử của mình, nàng không nhìn thấy đại ca của mình bèn ôm mặt khóc, Phương Khanh dỗ dành mãi rồi ôm đến đây.



"Đại ca, ngươi có cảm thấy là A Nguyên lại béo thêm không ?" Phượng Đường cảm thấy mình chỉ ở lại trong phủ mấy ngày mà A Nguyên đã béo tròn tới mức mắt thường cũng thấy, cau mày nói, "Có phải ăn nhiều quá không? Ta thấy bát công chúa trong cung cũng không mập như A Nguyên đâu." Đương nhiên, bát công chúa không có ngây thơ khả ái như A Nguyên, chỉ biết khóc khóc lóc còn kiêu căng, Phượng Đường chán ghét nhất hài tử như vậy, cười nhạo nói, "Từ phi coi bát công chúa như bảo bối nhưng còn lâu mới bằng A Nguyên nhà chúng ta?"




"trên đời này, A Nguyên là đứa nhỏ đáng yêu nhất." Phượng Khanh nghe Phượng Đường nói như vậy trong lòng vui vẻ nói rồi cạ đầu vào gáy muội muội, mắt cong như trăng khuyết.



Lời này, Vinh Thọ công chúa cực kì thích nghe, để thưởng mĩ nhân đại ca nàng chu cái miệng nhỏ nhắn tặng cho đại ca một cái thơm môi.



Phượng Đường chống cằm nhìn Phượng Khanh và A Nguyên nghịch nghịch phá phá, suy nghĩ nói "Để muội muội ăn ít một chút." một lần ăn một chén sữa, một ngày hận không thể ăn mười bữa Phượng Đường nhìn không cũng đã thấy no.



A Nguyên mặt suy sụp tội nghiệp kêu lên, bộ dáng nhỏ cực kì đáng thương.



"A Nguyên còn nhỏ, đang thời điểm ăn để lớn mà." Bộ dáng đáng thương như vậy làm Phượng Khanh đau lòng tới hỏng rồi, vội vàng nói, "Để lớn một chút hãyc nói."



"Khi nào thì gọi là lớn hơn một chút?" Phượng Đường lắc đầu, cảm thấy đại ca thích A Nguyên có lý trí, đến mức không nguyện ý để nàng có một chút thất vọng, khẽ cau mày nói, "Ta nghe ý tứ mẫu phi, là đang coi trọng A Dung?" hắn tuy là con trai thứ hai, nhưng xưa nay Túc vương đều coi hắn như trụ cột gia đình mà chỉ bảo nên hắn đã quen bận tâm mọi việc, lúc này chậm rãi nói, "A Nguyên còn nhỏ, tuy A Dung rất tốt, nhưng mà..."




"Chẳng qua chỉ là mới nghĩ như vậy thôi." Thấy A Nguyên tức giận nghiêng đầu muốn lật qua, Phượng Khanh ôn thanh cười nói, "Nếu có duyên, ai cũng không ngăn được. Nếu là vô duyên, tự nhiên khôngcần ngươi lo lắng nhiều."



"A Dung là một trong số ít người ta nhìn thuận mắt." Phượng Đường cũng thở dài, "Chính là tuổi tác hơi lớn." Thấy Phượng Khanh khẽ vuốt cằm, trên mặt hắn lộ ra nhàn nhạt hồng nhuận, thấp giọng nói, "Mẫu phi muốn ta ngày mai tới nhà của cậu, nếu đại ca cảm thấy không mệt mọc thì đi cùng đệ đệ được không?" Phượng Khanh thân thể không tốt, ít khitrở về anh quốc công phủ, mỗi lần trở về đều nhiễm bệnh, Phượng Đường tuy không muốn Phượng Khanh vất vả, nhưng mục đích của chuyến đi lần này từ thiếu niên đến ông lão đều cảm thấy ngượng ngùng, trên gương mặt tuấn mỹ lúc này là mộtmảnh hồng hồng.



Phượng Khanh nao nao rồi hài hước cười nói "Là bởi vì biểu muội?" hắn vốn nghĩ muốn chế nhạo đệ đệ vài câu lại đột nhiên thấp giọng ho khan, trong ánh mắt lo lắng của Phượng Đường và A Nguyên mỉm cười nói, "không có chuyện gì, đừng lo lắng."




A Nguyên cực kỳ đau lòng, kéo tay Phượng Khanh muốn nói hắn bảo trọng thân thể.



"Hay là thôi đi." Phượng Đường ưu tư nói, "Cũng không phải là chưa từng thấy biểu muội, là ta nghĩ nhiều thôi." hắn thích biểu muội rất nhiều năm rồi nay đã có cái kết quả, nên muốn chia sẽ với huynh trưởng của mình.



"Lâu rồi chưa thỉnh an trưởng bối, trong lòng ta cũng bất an." Túc vương phi xuất thân từ anh quốc công phủ, các vị trưởng bối đều rất từ ái, Phượng Khanh vẫn luôn xem trọng trưởng bối ở anh quốc công phủ nên lắc lắc đầu rồi hỏi "Ta nhe nói trong phủ của cậu đã xảy ra chuyện, nhưng không biết rốt cuộc là chuyện gì." Thấy chân mày Phượng Đường cau lại, trên mặt hiện ra biểu tình do dự thì biết có chuyện không ổn, vội vàng hỏi, "Chẳng lẽ có đại sự gì?"



"Bốn năm trước, ngoại tổ phụ không phải đã qua đời sao?." Phượng Đường há miệng thở dốc, khó khăn nói.



"Vậy thì sao?" Phượng Khanh nghĩ tới vẻ mặt phức tạp của Túc vương phi lúc ấy, ngạc nhiên hỏi.



trên mặt Phượng Đường lộ ra nụ cười khổ, thấp giọng nói, "Vừa rồi lại có mấy nam hài nhi tìm tới cửa, nói là." Khóe miệng của hắn lộ ra một tia châm chọc nói "nói là tiểu cữu cữu của chúng ta đấy!"



thật là đã lão mà không suy.



A Nguyên đang vểnh tai nghe, ấn tượng trong lòng đối với ngoại tổ phụ chính là: còn có thể để người khác châm chọc thêm nữa sao?!