Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 135-1




Chỉ là tại thời khắc uy vũ, Thượng thư đại nhân kiên quyết không thể bộc lộ ra.



Tới khi cảm thấy không thể duy trì được vẻ uy nghiêm trên mặt nữa, Mẫn đại nhân thực cơ trí mà chạy, chỉ chừa lại Trung Tĩnh hầu với một gương mặt thổn thức tỏ vẻ đây là lỡ mất lương duyên rồi. Ông quay đầu thở dài với con dâu mình, phu nhân thế tử, than thở: “Chuyện Mẫn gia xem như đã rõ, chuẩn bị chút để tới phủ Định Quốc công cầu hôn.”



hiện giờ nàng kia còn đang ở phủ Ngũ Công chúa.



Khóe miệng A Nguyên giật giật, thấy Trung Tĩnh hầu không bảo rằng tới nhà mẹ đẻ nàng kia cầu hôn mà lại tới phủ Định Quốc công liền biết đây là chướng mắt gia thế nàng kia, khinh thường đức hạnh nữ nhân tư bôn này, chỉ có điều đã chấp nhận hônsự cũng coi như là có chút trách nhiệm, sau chuyện này A Nguyên cũng không đúc kết gì cả, ai quản sau này gia đình có hài hòa hay không cơ chứ?



“Nếu đã chấm dứt, cháu liền đi trước.” Phượng Đằng mắt lạnh nhìn thanh niên bị tẩn kia, lúc này lại cảm thấy hả giận, cũng biết sau khi Mẫn thượng thư đánh người, thanh danh phủ Trung Tĩnh hầu phủ dù kém đi cũng không có gì trở ngại cả, bèn vững vàng đứng dậy, mỉm cười nói.



“hiện giờ có phải Điện hạ ở trong cung……” Biết tin Trắc phi hạ độc thủ, Trung Tĩnh hầu liền có chút lo lắng.



“Chỉ là tôm tép nhãi nhép, kệ ả nháo đi.” Phượng Đằng vẻ mặt trầm ổn, đã khiến Trung Tĩnh hầu cực kỳ sung sướng, cảm thấy Hoàng trưởng tôn đã tu luyện ra được.



“hiện giờ, cũng không phải thời điểm căng thẳng, Điện hạ không cần làm gì cả.” Trung Tĩnh hầu liền nhắc nhở.



Lời này, cô cô đã nói với hắn cả trăm lần. Phượng Đằng cười, bái cảm tạ ông ngoại.



Được Trung Tĩnh hầu lưu luyến không rời tiễn, A Nguyên liền trầm mặt đưa cháu trai mặt dày này về cung Thái tử. Tuy rằng cháu trai có chút không biết nhưng vợ cháu trai Phùng Xu vẫn là cô nương da mặt thực mỏng, lúc này liền tạ ơn A Nguyên nói: “Phiền toái cho cô cô rồi.”



“Ta là trưởng bối, đương nhiên muốn yêu quý các con.” A Nguyên dùng ánh mắt tang thương nhìn khóe mắt hơi giật giật của Phùng Xu, thâm tình mà nói: “Ở trong lòng côcô nha, các con rất quan trọng!” Phùng Xu không có da mặt dày vuốt mông ngựa được đến vậy, thấy phu quân chỉ ở một bên rung đùi đắc ý, đã sớm biết hai cô cháu này chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ rất tốt thì nhịn cười gật đầu.



Đùa giỡn cháu dâu một chút, sau khi tiễn hai đứa trở về cung Thái tử, A Nguyên thấy sắc trời còn sớm liền cảm thấy hẳn là nên đi hẹn hò gì đó, thông báo cho nhóc mậpmột câu nhưng nhóc mập này lại nói thế nào cũng không chịu về, xoắn xuýt bên người Hoàng tỷ xui xẻo, nhất định phải làm bóng đè.



Bóng đèn này có công suất không nhỏ, ít nhất thì lúc A Nguyên tới phủ Thành Dương bá rồi, gặp được A Dung rồi, hai người sắp thành thân lại có thêm một thằng bé mũm mĩm ở giữa, thế nào đi nữa cũng không thể tiến thêm nửa bước.



Khóe miệng A Dung run rẩy một chút, hắn cúi đầu nhìn nhóc mập đang rúc vào trong lồng ngực Công chúa điện hạ kia, nhận được một đôi mắt trò vo vô tội nhìn lại đây.



Phu nhân Thành Dương bá ở bên nhìn, ánh mắt ôn hòa, nghĩ nghĩ liền lệnh bà vú đứa tiểu tôn tử của mình tới, đặt ở trên giường đất để A Nguyên tới xem.



A Nguyên thò lại gần liền thấy tiểu tử A Tuệ sinh ra này càng cường tráng hơn, quả đấm nhỏ vung khắp nơi, chân nhỏ liều mạng mà đạp, nhìn rất có tinh thần. Cảm thấy cu cậu này rất đáng yêu, Công chúa điện hạ không nhịn được mà nhéo nhéo mông thằng bé.



Tiếng khóc nỉ non lảnh lót làm đầu óc kẻ xấu A Nguyên choáng váng, em bé khóc lóc kia giang hai tay với phu nhân Thành Dương bá đang dở khóc dở cười, cảnh giác liếc A Nguyên một cái rồi vùi đầu vào trong lồng ngực bà.





“Cái người này……” A Dung khóe mắt giật giật, tâm nói con nhóc này cũng quá hư.



“Cái này thật không phải cố ý.” A Nguyên cười gượng giơ hai tay lên, tỏ vẻ bản thân là lương dân.



“đi đi, tự đi chơi đi thôi.” Phu nhân Thành Dương bá thấy Ngũ Hoàng tử, đôi mắt chăm chú nhìn em bé đang thút tha thút thít, nghĩ cũng không nghĩ tới Hoàng tỷ nhà mình nữa, lúc này mới bảo A Dung và A Nguyên đi tới thế giới của hai người đi.



A Nguyên quả nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, lôi kéo A Dung liền đi, đợi đến khi trở về phòng A Dung liền ngửi được một mùi hương nhàn nhạt A Nguyên thăm dò liền thấy trong góc nhà đang có một chậu hoa lan nở rộ.



“không đúng mùa lắm nhỉ?” Tuy rằng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng A Nguyên cũng biết hoa lan không nở mùa đông.



“Ngày thường không có việc gì, đọc sách cổ, thấy được biện pháp như vậy.” A Dung đặt hoa tươi thơm nức mũi này trước mặt A Nguyên, nhẹ cười nói: “Tặng điện hạ, là tâm ý của vi thần.”



“Thường là tặng 999 đóa hoa hồng chứ.” Công chúa điện hạ được tiện nghi mỹ mãn ôm chậu hoa, miệng còn bới móc.



A Dung lại chỉ cười cười, lại lôi kéo nàng đi lại trong phòng mình, chỉ hỏi nơi nào khôngthích để ngày thành thân cho tốt.



A Nguyên mở to mắt, có chút ngọt ngào mà nói: “Huynh, huynh muốn thành thân với bổn cung đến vậy ha.” Mị lực biết bao nhiêu? Công chúa điện hạ thằm lặng tán dương bản thân.



Cưới về nhà rồi sẽ xử lý nàng thật tốt!



A Dung cười tủm tỉm mà nói, “không có điện hạ, sinh mệnh vi thần cũng đều ảm đạm.”



A Nguyên quả thực đã bị lời ngon tiếng ngọt này đờ người, ngơ ngác mà nhìn than niên tú mĩ trước mắt này, đột nhiên nhào tới gào lên: “nói! Ngươi là ai?!” Kêu xong, liền lăn lộn: “Nhất định là người ngoài hành tinh! nói! Ngươi chiếm cứ thân thể của A Dung hư, có phải có âm mưu hay không?!”



“A Dung hư?” A Dung cười to ôm lấy Công chúa lẻn đến bên cạnh mình, tuy không biết người ngoài hành tinh là gì nhưng hắn vẫn hiểu ba chữ “A Dung hư”, tức khắc ôm A Nguyên, ánh mắt nguy hiểm lên: “Ta rất xấu sao? Hả?!”



một chữ cuối cùng thực sự có tính uy hiếp



Công chúa điện hạ đắc ý vênh váo, không cẩn thận nói ra lời thật lòng, trong lòng kêumột tiếng đau khổ, lau mặt lấy lòng nói: “À thì, người ta, người ta thích huynh hư như vậy…” Vừa nói vừa run rẩy mặt mày.



A Dung xụ mặt, thiếu chút nữa bị chữ cuối cùng kích thích đến ném A Nguyên xuống mặt đất, bất đắc dĩ cực kỳ, rồi lại có chút vui mừng, cúi người chụt Công chúa này mộtcái, rồi mới lại cười nói: “Lần này tha cho muội.”




Chỉ là bàn tay lại yên lặng véo eo nhỏ mềm mại của Công chúa điện hạ một phen, véo đến A Nguyên giật mình, rồi cười tủm tỉm mà nói: “Báo thù cho thằng bé.”



A Nguyên lấy làm hổ thẹn thay bá phụ vô lương lấy cháu trai ra làm cái cớ này, hừ mộtcái, lúc này mới im lặng, chỉ nằm ở trong lòng A Dung thưởng thức mái tóc dài nhu thuận của thanh niên này, phát hiện ra là đến tóc mà tiểu tử này cũng đẹp hơn mình, tức khắc ghen ghét.



“Nêu không phải bổn cung quên mình vì người khác thì trên đời này cô nương nào có thể gả cho huynh chứ?” Phu quân đẹp hơn cả mình là đau lòng bao nhiêu, A Nguyên cảm thấy không có bản thân thì chỉ sợ A Dung đã không tìm được vợ rồi.



“Đa tạ điện hạ.” A Dung biết nghe lời phải, lại cười hỏi: “Của hồi môn chuẩn bị tốt chưa?” Hôm kia Túc Vương quả thực sai việc chết mình, A Dung không biết xảy ra vấn đề ở đâu, vừa hỏi mới biết được, Công chúa điện hạ đang yêu gây sóng gió, đang ở nhà thu xếp của hồi môn.



“Việc nhỏ như vậy, vẫn nên để mẫu phi thu xếp thôi.” A Nguyên cúi đầu thật sâu mà than một tiếng.



Nàng không hay quản gia, của hồi môn chồng chất lên nhau, thực hoa mắt, A Nguyên cảm thấy bản thân vẫn nên làm một con nhóc nghịch ngợm gây sự đi thôi.



đang nói chuyện liền nghe thấy bên ngoài có nha đầu lại đây truyền lời, nói là trong phủ có hai vị phu nhân trở về thăm viếng, A Nguyên kinh ngạc nhìn A Dung đang mỉm cười một cái rồi mới thấp giọng hỏi: “hiện giờ, nàng còn tốt chút chứ?” ‘Nàng’ ở đây chính là A Kính tam phòng, mấy năm nay ăn rất nhiều đau khổ, tuy rằng vẫn có chút phân không rõ nặng nhẹ như vậy, nhưng khi trở lại nhà mẹ đẻ lại thành thật hơn nhiều.



Nhiều năm như vậy A Kính mới hiểu rõ, nhà mẹ đẻ mới là chốn dừng chân của nàng.



“Vợ nhà ai đều như vậy cả, Hoài Nam Vương phi là người thức thời.” A Dung nhẹnhàng nói, vừa buông A Nguyên ra, sửa sang lại xiêm y cho nàng, vừa nói: “Nếu muộikhông thích muội ấy thì không cần giả bộ, đừng để bản thân nghẹn.”



“Liền tính vì huynh, ta cũng có thể chịu đựng.” A Nguyên lén nhéo nhéo tay A Dung,nhỏ giọng nói.



Thanh niên ngẩng đầu, một đôi mắt rực rỡ lung linh tựa như có thể sáng lên, A Nguyên đối diện với đôi mắt đẹp như vậy, mặt đỏ lên, quay đầu đi ngượng ngùng mộtchút.




A Dung chỉ cười một tiếng, lôi kéo A Nguyên liền đi ra, đi gặp phu nhân Thành Dương Bá liền thấy trong phòng đang có hai nữ nhân trò chuyện với phu nhân Thành Dương Bá, một người mặt mày thích ý, khuôn mặt thoải mái, đúng là A Dao nhị phòng, mộtngười lại có vài phần nhút nhát hèn mọn, dướn thân mình trò chuyện với phu nhân Thành Dương Bá, còn hơi lấy lòng, nhìn thấy A Kính như vậy, không biết vì cái gì, A Nguyên lại nhớ tới nữ nhi xinh đẹp vẫn luôn thực kiêu ngạo năm đó. Năm tháng như đao, thiếu nữ vẻ mặt thanh cao kia cũng bị chôn vùi bởi thời gian.



Trong lòng không biết vì sao có chút thương cảm, A Nguyên liền dừng một chút.



“A Nguyên vào đi.” Phu nhân Thành Dương Bá nhìn phía ngoài cửa, liền mỉm cười gọimột tiếng, A Dao và A Kính thấy cũng đều đứng dậy.



Loại thương cảm vày bị A Nguyên đè ở trong lòng, lúc này nhìn trên người phu nhân Thành Dương Bá liền thấy, được lắm, nhóc mập đang được phu nhân Thành Dương bá ôm, mở to mắt nhìn qua.



Khi nào thì đệ đệ này đã rúc vào lòng dì của nàng rồi?




A Nguyên trừng mắt liếc tiểu tử béo này một cái, cảm thấy nó thật tự nhiên.



“Ngũ Điện hạ là đứa bé dễ thương, đúng không?” Phu nhân Thành Dương Bá phu nhân chỉ mỉm cười cúi đầu hỏi.



“Phu nhân nói quá đúng.” Phì Tử Nhi cười toét miệng lấy lòng mà nói.



Phu nhân Thành Dương Bá luôn luôn rất có mị lực, đối với các nhóc mập thì lực sát thương là vô hạn, A Nguyên cũng đã từng rúc tới rúc lui trong lồng ngực bà, cảm thấy cái ôm kia là ấm áp nhất mình từng cảm nhận được, hiện giờ đã lớn, không được nhẹlắm, bởi vậy có hơi hâm mộ. Lúc này đây nàng mới đến bên cạnh phu nhân Thành Dương bá, cười nói với bà: “Sao không thấy mấy người A Tuệ ạ?”



“Vội vàng gì đó, thần thần bí bí.” Phu nhân Thành Dương Bá dứt lời lại nhẹ nhàng nóivới A Dao và A Kính: “Ta đi thông báo cho mẫu thân các cháu, chờ chút.”



“Cháu nghe nói Tứ ca đã đính với tiểu thư phủ Thượng thư?” A Dao gả viên mãn, trêncó cha mẹ chồng hòa khí, dưới có phu quân cũng là người ôn hòa, lại có chị em dâu Tam công chúa săn sóc có thừa, nhiều năm như vậy chưa từng chịu khổ, bởi vậy vẫn còn vài phần nữ nhi hào sảng, lôi kéo ống tay áo phu nhân Thành Dương bá, nói: “Đại bá nương nói xem, có phải thật không ạ?”



“Đứa bé này, vẫn nũng nịu như vậy, cũng không biết mẹ chồng và Công chúa của cháu bao dung cháu thế nào.” A Dao hoạt bát, phu nhân Thành Dương Bá trong lòng vui mừng lại xụ mặt nói.



A Dao lại uốn éo, khiến phu nhân Thành Dương Bá không nhịn nổi cười.



“Đương nhiên là một cô nương cực tốt, có con bé, sau này Tứ ca cháu cũng có thể khiến ta và mẫu thân cháu an tâm.” Phu nhân Thành Dương bá liền cười.



A Dao chắp tay trước ngực, niệm Phật nói: “một mối lương duyên như thế…” lại hỏi, “Cháu nghe tẩu tử nói là Mẫn đại nhân muốn nhập Các, không biết là thật hay giả.” Nếu đúng là nhập Các, thì giá trị con người liền không còn bình thường, A Dao cũng vì huynh đệ của mình mà vui vẻ.



Mẫn thượng thư chỉ có một nữ, tự nhiên sẽ chiếu cố con rể.



“Tám chín phần mười.” nói lời này chính là vì Công chúa điện hạ đã sớm nghe được lời chắc chắn từ miệng Hoàng thượng.



A Nguyên nếu nói chuẩn, đó chính là chuẩn thật, nhất thời A Dao cũng vui mừng.



“Hai đứa nhà cháu sao không đưa về?” A Dao xuất giá mười năm, hiện giờ có một đôi nhi nữ cũng bảy tám tuổi, đáng yêu cực kỳ, phu nhân Thành Dương Bá đương nhiên làyêu thích, bèn hỏi.



“Mùa đông bị bệnh một hồi, còn đang ở nhà nghỉ ngơi ạ.” A Dao liền vội vàng trả lời.



Chuyện nhà như vậy A Nguyên nghe được vị nồng nhiệt, chỉ là thấy A Kính ở một bên có chút cô đơn.