Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 123-2




“Nhìn một cái xem, nói ra không phải là tốt à?” Phu nhân Thành Dương bá lặng thầm coi dấu răng miệng to như chậu máu của Công chúa điện hạ như mây bay, thả A Nguyên đang nằm chết trong lòng mình sang người A dung, lúc này mới nhẹ nhàngnói: “Sao có thể giận quá một đêm được? Hai người các con tranh biện lý lẽ của mìnhđi, chỉ là ta nói với con…” bà chỉ chỉ A Dung, cười nói: “không được bắt nạt A Nguyên, để ta biết là ta không tha đâu.” Nghe thấy hai cô con dâu ở bên đều phụt cười, khôngkhỏi quay đầu hỏi: “Chẳng lẽ ta nói sai rồi?”



“Mẫu thân cũng đã từng nói lời này với Nhị gia và Tam gia, hiện giờ cũng nói với Đại ca, con và A Tuệ đều có thể thuộc lòng rồi.” Tô Dung vẫn sảng khoái nhanh nhẹn hơn, thấy nhị tẩu A Tuệ nhà mình chỉ hé miệng cười, liền vội vàng cười đáp lời.



“Để ta nói thì, người ta yêu thương nữ nhi hơn tiểu tử cao lớn thô kệch nhiều.” Phu nhân Thành Dương bá lại cười nói: “Mẫu thân các con phó thác các con cho ta, đương nhiên ta muốn các con được vui vẻ rồi.”



“Lời này thật hiểu lý lẽ.” Túc vương ngồi bên liền gật đầu.



Làm cha ruột của một khuê nữ phải gả tới Trạm gia, Túc vương chưa từng không cảm thấy phu nhân Thành Dương bá không đáng mến.



Các trưởng bối hài hòa, A Nguyên lại oán hận mà nhìn người xấu sói đội lốt cừu trước mặt, thấy hắn cười vô cùng ôn nhu với mình, thì chỉ chỉ bả vai mình mà lên án: “Huynhthật đúng là đã cắn nha, đau.” Lúc này đây nàng cũng không vô căn cứ. Mới vừa rồi ở trong phòng bị mỹ nhân này ấn lên mặt bàn, lúc đầu hai người chỉ vui cười, lúc sau khi xiêm y A Nguyên lệch xuống một chút, lộ ra bả vai mượt mà tinh xảo, Công chúa điện hạ đang cười đến thở dốc đột nhiên nhạy bén cảm thấy hơi thở của thanh niên kiakhông đúng lắm.



không đợi nàng hiểu được, môi thanh niên này liền đặt lên xai nàng, làn da tinh tế liền cảm giác được xúc cảm ấm áp, trước thì chỉ kề lên trên, sau đó lại dùng răng.



A Nguyên bị vây đến càng ngày càng gần ôm ấp sợ hãi, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt A Dung chứa vài phần nóng bỏng, trong lòng biết không hay rồi, ngoạm một cái vào phần cổ lộ ra của A Dung trước mặt mình, giơ chân liền chạy.



không chạy thì quả thực sẽ bị ăn luôn mất.



A Dung chỉ cười tủm tỉm mà lôi kéo A Nguyên bĩu môi sang một bên, rồi bất đắc dĩ mànói: “Là ta không phải, được không?” Nghẹn đến mức lâu lắm rồi, một khi không cẩn thận cướp cò, A Dung cũng thập phần hối hận, thấy A Nguyên vuốt bả vai mặt đỏ lên lại chứa vài phần ý cười, A Dung rung động, thử sờ lên bả vai của Công chúa điện hạ, thấy nàng rầm rì không ngừng, liền cười nói: “Nếu không thì để ta nhìn một cái?”



“Còn nhìn?!” A Nguyên tâm nói nếu không phải Công chúa điện hạ ý chí kiên định, mới vừa rồi phải lập tức tử hình tại chỗ mỹ nhân này, bây giờ còn tới trêu chọc nàng, quả thực không biết cái gì gọi là chết. Chỉ có điều thấy A Dung có chút bất an, biết hắntrước nay thanh tâm quả dục có chút khác người, không chừng sẽ lo lắng đến mức nào, bèn miễn cưỡng ngăn chặn cảm giác vui mừng trong lòng, xụ mặt giáo huấn: “Về sau không được như vậy nữa! Bằng không chẳng phải là hỏng thanh danh của huynh rồi sao? Sau này, sao huynh gả… đón dâu đây?”



A Dung trầm mặc mà nhìn con nhóc này rung đùi đắc ý, trong lòng ngứa ngáy, chỉ hỏi: “Khi nào chúng ta khi nào thành thân?”



“Huynh nói như vậy sẽ khiến Tam ca và Tứ ca áp lực rất lớn.” A Nguyên lý giải tâm tình này chính là mỹ thanh niên hẳn chỉ sợ hôn sự có biến, chỉ hận không thể gả nhanh. Công chúa điện hạ được nhiều người thích, A Dung xấu xa lo lắng cũng thường tình thôi đúng không? Chỉ có điều trong nhà còn có một Tam ca thất tình, một Tứ ca bị Thẩm gia lăn lộn đén dục sinh dục tử, liền thở dài sâu kín mà nói: “Dung Nhi à Dung Nhi, huynh biết huynh được bổn cung coi trọng dễ dàng như vậy là may mắn cỡ nàokhông?” Đổi là người khác thì còn đang bay trên trời không biết đêm nay là năm nào đâu.





Thấy Công chúa này còn đắc ý, đôi tay mỹ thanh niên đặt sau người bẻ rắc rắc, môi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ nói quá đúng.”



“Nếu như vậy, bổn cung liền tha thứ cho mạo phậm nho nhỏ của huynh.” Công chúa điện hạ kỳ thật được mỹ nhân cắn đến trong lòng ngứa ngáy, liền làm bộ làm tịch mànói.



Hai người này nói nhỏ khe khẽ, ở một chỗ khác, Tô Dung nhìn Đại ca uy phong bốn bề trước mặt phu quân, vậy mà lại dỗ vợ mình như dỗ dành trẻ con, bèn cảm thấy thú vị.



Thời điểm trước khi nàng còn chưa gả vào đã biết biểu ca này thật khó gần. Nhìn thìcười hòa nhã với biểu tỷ biểu muội, kỳ thật rất có khoảng cách, cũng không thập phần thân cận, vì nhìn thấu người này có chút lương bạc lãnh đạm, tuy hắn trời sinh tuấn tú, nhưng Tô Dung chưa từng mong chờ đại ca này, nghĩ đến mấy tỷ muội của mình ngẫy nhiên có mấy người có chút hảo cảm với A Dung, Tô Dung liền lắc lắc đầu, cảm thấy giữa người với người, quả thật là cần có duyên.




Bằng không, A Dung lãnh đạm như vậy, sao có thể coi trọng Vinh Thọ Công chúa nghịch ngợm gây sự đây?



Trong lòng cảm thấy kỳ diệu cực kỳ, Tô Dung liền nở nụ cười tò mò.



A Tuệ đang nói chuyện với nàng thấy tầm mắt nàng hướng về phía hai người kia, nhân có việc trước đây nhà mình cũng từng tính toán hôn sự của A Nguyên, bèn nở nụ cười, thấp giọng nói với Tô Dung: “Bọn họ từ nhỏ đã tốt như vậy.”



“Cái này muội biết.” Tô Dung nhỏ giọng đáp, “Trước đây tuổi còn nhỏ, mỗi lần biểu ca rời kinh thăm phụ thân muội, khi trở về đều thích mang theo chút đồ chơi hay điểm tâm địa phương gì đó, lúc đấy muội thấy kỳ lạ, biểu ca cũng không nói gì, muội chỉ nghĩ là mang cho hai vị cô nương Trạm gia, cũng không để trong lòng.” không nghĩ là sau khi vào kinh, lúc chơi đùa với A Nguyên luôn nhìn thấy một vài món đồ chơi quen mắt trên người nàng ấy, lúc này mới hiểu ra, hóa ra là đều mua cho A Nguyên.



Kể từ lúc đó, nàng liền có chút minh bạch rằng đây chỉ sợ sẽ là tẩu tử tương lai.



Nghĩ đến tương lai sẽ phải gọi A Nguyên là tẩu tử, Tô Dung liền cảm thấy nghẹn lòng.



A Tuệ nhìn Tô Dung không nói nên lời thì nở nụ cười.



Nàng vốn là người ôn nhu bao dung, Tô Dung cũng hoàn toàn không ngang ngược kiêu ngạo, hai chị em dâu qua lại cũng không tồi, đang muốn an ủi nàng ấy một chút liền thấy A Nguyên rũ A Dung chạy lẹp xẹp lẹp tới, tự nhiên cũng cảm thấy vị tẩu tử mới bao lớn này càng giống khuê nữ hơn, bèn đứng dậy che chở, thấp giọng nói: “Điện hạ chớ để ngã.” Kéo A Nguyên ngồi xuống với mình, nàng liền nghe thấy A Nguyên mỉm cười hỏi: “Gần đây có đi thăm Thái tử phi không?”




“Gặp qua một lần, khí sắc Thái tử phi không được tốt, chỉ là cũng không khác.” A Tuệ liền thấp giọng nói.



“Ngày thường, tỷ dẫn nhi tử tới cung Thái tử nhiều hơn đi.” A Nguyên liền cười nói: “Nhi tử của tỷ béo béo mập mập, trắng trắng trẻo trẻo, nhìn đã thấy thích. Hoàng tẩu thường gặp cũng sẽ sảng khoái, đúng không?” Huống hồ, thường lộ mặt trước mặt Thái tử phi thì tương lai đứa bé này mới có tiền đồ.



Nhắc tới cái này, A Tuệ liền than một tiếng.



“Chẳng lẽ thằng bé lại nhỏ dãi nữa à? Trưởng tôn Trạm gia này chính là tổ tông đòi mạng, cũng không biết do ai mà ngày thường tinh thần cực kỳ phấn chấn, tay nhỏchân nhỏ đặc biệt có lực, A Nguyên có một lần bị nó đá vào mặt thiếu tí nữa ra đi. Chỉ có điều tiểu tử béo này thích phun dãi, mà dường như còn biết cảm thấy xấu hổ, phun dãi một hồi liền bi phẫn một phen, mà Công chúa điện hạ nhìn là không còn tức giận gì nữa. Thấy A Tuệ bất đắc dĩ nhìn người tranh đấu với cả em bé là mình, A Nguyên liền cười xấu xa nói: “Hay là lại đái dầm đây?”



Tiểu ra một cái giường, tiểu tử béo có thể ít đi một bữa nước dãi!



“Công chúa à…” hiện tại A Tuệ có thể tưởng tượng tương lai Trạm gia gà bay chó sủa, xoa khóe mắt thở dài nói: “Thằng bé còn nhỏ, tha cho nó đi.”



“Ta là cái người thiện lương đến cỡ nào chứ?” A Nguyên làm ra lòng dạ rộng rãi củamột bá mẫu, rồi lại tò mò hỏi: “Thế đến tột cùng là làm sao vậy?”



“Thằng bé trắng.” A Tuệ có chút hậm hực, thở dài nói: “Trắng nõn như vậy khônggiống phụ thân nó, nhìn không được tốt lắm.” Trước đây có đen thui thực giống phu quân A Hoài của nàng, A Tuệ nhìn phu quân đen nhánh, lại nhìn nhìn nhi tử đen nhánh mà đặc biệt thỏa mãn, chỉ là trước mắt nhi tử ngày càng giống mình, A Tuệ liền cảm thấy cả người đều không ổn, chỉ ai oán với A Nguyên: “Phu quân uy vũ như vậy, khiến người khác cỡ an tâm cỡ nào, nhưng đứa bé nàng lại không bằng phụ thân nó, ta chỉ nghĩ, chẳng lẽ bởi vì giống ta nên mới khiến nó như thế sao?”




A Nguyên nhếch miệng nhìn gương mặt mỹ mạo rảnh rỗi của A Tuệ, tâm nói mệt cho tỷ, sau này có khi nào lại đi tìm một cô nương thẩm mỹ khác người gả cho tiểu tử haykhông?



“Đứa tiếp theo thì có lẽ sẽ tốt.” Tô Dung đồng tình mà nói.



Đây là an ủi người khác sao?



A Nguyên bị hay kẻ khác người này dọa sợ ngây người, lúc lâu sau mới thở dài nói: “thật là khiếp sợ.” Chẳng lẽ thời buổi này không còn lưu hành mỹ nhân tuấn tú sao?




A Dung ở bên nghe được muốn đau hết cả hôn, mắt thấy dáng vẻ cạn lời nhìn trời của A Nguyên, khụ một tiếng, nhàn nhạt mà nói: “Trai gái đều tốt, chớ ghét bỏ.”



“Biết rồi ạ.” A Tuệ thấy đại ca nghe được, mặt đỏ lên, không dám nói lời nào, chỉ có Tô Dung thành thật gật gật đầu.



đang nói chuyện, A Nguyên liền thấy bên ngoài có nha đầu tiến vào nói: “Thượng thư Hình bộ, Mẫn thượng thư tới cửa bái kiến bá gia.”



“Mẫn thượng thư?” A Nguyên ngẩn ra, lúc sau liền bừng tỉnh đại ngộ nói: “Mẫn Giang!” Đây không phải là Tổng đốc cợt nhả sao, nghĩ đến người hai ngày trước quả thật đãđược Hoàng thượng phòng làm Thượng thư Hình bộ, A Nguyên liền nhịn không được muốn cười, rốt cuộc nhịn xuống, tầm mắt nhìn về phía phu nhân Thành Dương báđang lộ vệ kinh ngạc, liền nghe thấy bà kinh ngạc nói: “Phủ Mẫn thượng thư cũngkhông có gì qua lại với nhà ta, vì sao có việc tới cửa vậy?” Tuy thắc mắc như vậy, lại đẩy đẩy Thành Dương bá vẫn ngồi bóc hạt dưa cho mình như cũ, nhẹ giọng nói: “đinhìn một cái, có lẽ là tới tìm chàng.”



Rồi lại hỏi nha đầu kia: “Có nữ quyến không?”



“Có hai vị tiểu thư.” Nha đầu kia vội vàng đáp.



“Mời vào đi.” Thành dương bá nghe lời đứng dậy đi ra đằng trước, phu nhân Thành Dương bá liền nhìn về phía Túc vương phi, hơi hơi chần chờ, nghĩ đến hiện giờ cũngđã tứ hôn, đều là người một nhà, cũng không có cái gì kiêng dè, liền mỉm cười nói với Túc Vương Phi: “Cùng đi xem không?



Đây là nữ nhi nhà khác, Túc vương liền không nhiệt tình ở trong phòng lứm, đi theo Thành Dương bá ra tiền viện để xem tên họ Mẫn này đến tột cùng là muốn làm gì, phía sau A Tuệ liền đứng dậy cùng Tô Dung rồi nói với phu nhân Thành Dương bá: “Mẫu thân, con và đệ muội cùng đi đón được không ạ?” Nếu chỉ là hai vị tiểu thư, phu nhân Thành Dương bá đi tiếp ngược lại có vẻ mất mặt, nếu không có người tiếp đónthì lại có chút vô lễ.



“đi đi.” Phu nhân Thành Dương bá chỉ sai người chuẩn bị hai phần lễ gặp mặt, dừngmột chút, mới cười nói với A Nguyên: “A Dung nói với con rồi à?



“Dì đừng lo lắng, con cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi.” A Nguyên kỳ thật đặc biệt lòng dạ hẹp hòi lại biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn trước mặt mẹ chồng tương lai.



Phu nhân Thành Dương bá liền nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ là nghĩ chớ có để hai con ngăn cách vì chuyện này, hiện giờ cũng an tâm.” Mẫn Giang từng cầu hôn A Dung vì khuê nữ nhà ông ta, phu nhân Thành Dương bá đối với nhà này là có chút bất đồng. Chỉ là nghĩ nghĩ rồi liền thở dài với Túc Vương Phi: “Mẫn gia đang trên đà đi lên, ta nghe nóihiện giờ trưởng tử Mẫn đại nhân cũng đã xuất sĩ, tuy hậu viện nhà ông ta không có nữ quyến lớn tuổi quản lý, nhưng ta nghĩ, nhà nguyện ý muốn kết thân với nhà họ hẳnkhông ít.” Thấy Túc Vương Phi gật đầu, bà liền hơi tiếc nuối nói: “Lúc trước ta vốn là muốn làm mai cho con bé với nhà Nhị ca ta, rốt cuộc không thành.”



“Vì sao?” Túc Vương Phi liền tò mò hỏi.