Thịnh Thế Trà Hương

Chương 139




Tống Tuần phủ lập tức mặt trắng bệch. Bất quá nghĩ đến có biểu thúc ở đây hẳn cũng sẽ không xảy ra đại loạn, lúc này mới thoáng an tâm. Tạ Đình Quân ngồi ở ghế cuối cùng cũng không nhịn được mà tim đập nhanh. Trang Tín Ngạn đứng ở phía sau Tần Thiên, bởi vì không nhìn thấy nàng nói, Lâm Tổng đốc lại cách hắn hơi xa, nên không thấy rõ khẩu hình, hắn chỉ thấy không khí trong hoa viên bỗng nhiên thay đổi, lại không biết đã xảy ra chuyện gì, nóng vội hỏi Phương Kiến Thụ bên cạnh. Phương Kiến Thụ cũng đang sốt ruột nhỏ giọng nói cho hắn biết. Trang Tín Ngạn khẩn trương, không rõ Tần Thiên vì sao phải làm điều dư thừa như vậy để xảy ra sự tình này, khiến nàng bị vây vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Dưới đài vẻ mặt khác nhau, trên đài Cảnh Nhân Đế bởi vì Tần Thiên hưng trí cực cao, lại bị lời nàng vừa nói hấp dẫn, làm sao cùng nàng so đo nhiều như vậy, không cần Tống lão bá lên tiếng cầu tình, liền cười nói: “Người không biết thì vô tội.” Nói xong hướng về phía Lâm Tổng đốc vung tay lên.

Lâm Tổng đốc thấy không đạt được mục đích, thở phì phì ngồi xuống.

Tần Thiên tâm buông lỏng, lại nghe thấy Cảnh Nhân Đế hỏi: “Ngươi mới vừa nói vị phu quân của ngươi biết làm thơ?”

“Phu quân của dân phụ tuy rằng tai nghe không tiện, nhưng đọc nhiều sách vở, rất tài hoa, vô luận là làm thơ, hay viết chữ đều rất xuất sắc!” Tần Thiên đáp. Có điều lần này không khỏi có chút thật cẩn thận.

Cảnh Nhân Đế thấy Tần Thiên nghiêm trang nói ra những lời này, không khỏi vui vẻ, chỉ vào nàng cười nói: “Thương phụ ngươi thật được, vì sao không biết khiêm tốn một chút! Trên đời nào có người khen phu quân của mình như vậy, thật sự là không biết xấu hổ a!”

Dưới đài một mảnh cười vang.

Tần Thiên mặt đỏ lên, không phục, lá gan cũng lớn hơn, nàng nhìn về phía Cảnh Nhân Đế, hai mắt trong sáng, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, phu quân của dân phụ có chỗ thiếu hụt, ngay cả tài hoa hơn người cũng không được ai biết đến. Tựa như lúc này đây, mọi người chỉ biết Tần Thiên trà nghệ rất cao, chỉ biết trà Bích loa xuân hương vị ngọt ngào mỹ miều, có ai biết phu quân của dân phụ đã trả giá bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu cố gắng? Phu quân của dân phụ tuy có chỗ thiếu hụt nhưng không xứng đáng bị mai một, dân phụ chỉ mong khắp thiên hạ mọi người đều biết phu quân của mình tốt, không được dễ dàng coi thường hắn, nếu như vậy bị mang tiếng là xấu hổ, vậy dân phụ cam tâm gánh vác tội danh xấu hổ thì cũng đâu có sao?”

“Ta không có cơ hội để nói…”

Trang Tín Ngạn nói xong câu đó, trong mắt toát ra chua sót cùng đau buồn khiến lòng nàng không thoải mái, kể từ đó, Tần Thiên liền hạ quyết tâm, chỉ cần có cơ hội, sẽ không để Trang Tín Ngạn trở thành vật trang trí.

Hắn kinh tài tuyệt diễm, hắn nên nở rộ sáng chói.

Khi Tần Thiên nói những lời này, Cảnh Nhân Đế mới đầu còn mang theo ý cười, nhưng sau đó, dần dần thu liễm tươi cười, vẻ mặt tôn quý còn toát ra một tia cảm động. Hắn trầm mặc một hồi, lại nói: “Phu quân của ngươi đâu, đến đây để trẫm nhìn cẩn thận một chút.”

Phương Kiến Thụ nghe thấy, vội vàng đẩy Trang Tín Ngạn một cái. Trang Tín Ngạn tiến lên, quỳ xuống bên cạnh Tần Thiên. Tần Thiên quay đầu, mỉm cười với hắn.

Vừa rồi Tần Thiên nói gì đó, hắn không nhìn thấy được, mà Phương Kiến Thụ cũng không kịp nói cho hắn biết, cho nên đối với tình huống hiện tại cũng không hiểu rõ, chỉ cúi đầu xuống, bộ dáng cung kính.

Cảnh Nhân Đế bảo hắn ngẩng đầu lên nhìn một lúc, biết hắn nghe không thấy cũng không nhiều lời, chỉ ôn hòa nói một câu: “Ngươi có thê tử thật tốt a!”

Bỗng nhiên nói một câu như vậy, khiến Trang Tín Ngạn như lọt vào sương mù.

Tần Thiên nhìn hắn bộ dáng ngốc nghếch ngơ ngác, lại nhịn không được nở nụ cười.

Trang Tín Ngạn thấy Tần Thiên và Tống lão bá đều cười thoải mái, biết hẳn là không có đại sự gì.

“Được rồi, thê tử nhà ngươi đem ngươi khoa trương trên trời có dưới đất không có, trẫm cũng muốn thưởng thức, ngươi rốt cuộc có bản sự gì có thể khiến thê tử của ngươi khen ngợi như vậy!” Cảnh Nhân Đế vẻ mặt ôn hòa.

Tống lão bá vẫn chưa biết Trang Tín Ngạn biết đọc khẩu hình, vốn định gọi người mang giấy bút, nhưng Tần Thiên lo lắng trước thánh giá không thể khi quân, hơn nữa Trang Tín Ngạn về sau chưởng quản Trà Hành, để tiện làm việc, việc biết đọc khẩu hình cũng không thể giấu nữa, vì vậy nàng nói ra chuyện hắn biết đọc khẩu hình ra. Cảnh Nhân Đế tán thưởng vài câu, liền chỉ vào án thư bên kia, để Trang Tín Ngạn tới làm thơ.

Tần Thiên đi theo Trang Tín Ngạn đi đến án thư, một bên giúp hắn nghiền mực một bên cười nói với hắn: “Hôm nay hãy để cho mọi người biết tài hoa của ngươi! Hay đem trân châu bị giấu kín ở giờ khắc này chiếu tỏa ánh sáng!”

Trang Tín Ngạn trong lòng giật mình, rốt cục hiểu được nàng dụng tâm lương khổ. Hắn nhìn Tần Thiên, ngực như bị ai đó bóp chặt, đè nén dồn dập, lại khiến hắn thấy ngọt ngào vô cùng…

Trong nháy mắt, trong lồng ngực kích tình mênh mông, hắn nhấc bút, ngòi dính đầy mực, vung bút trên giấy, tư thái nhẹ nhàng vui vẻ.

Sau khi viết xong, có nội thị đem thơ đưa đến cho Cảnh Nhân Đế xem qua.

Cảnh Nhân Đế vừa cầm lấy, chỉ thấy trên giấy nét chữ rồng bay phượng múa, tranh sắt ngân câu, không khỏi khen ngợi một tiếng: “Chữ đẹp!”

Sau đó tinh tế nghiền ngẫm, trên mặt không khỏi lộ ra tán thưởng, hắn đem thơ đưa cho Tống Thái phó ở bên cạnh xem. Tống thái phó đọc mà liên tục gật đầu, vẻ mặt tán thưởng, vẻ mặt hai người khiến chúng quan ngồi bên dưới ngứa ngáy nhấp nhổm, trên mặt toát ra thần sắc tò mò.

Cảnh Nhân Đế nhận ra, đầu tiên là nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, mỉm cười, sau đó đưa thơ cho nội thị, phân phó nói: “Đọc lên.”

Tần Thiên lập tức lý giải ý tứ mỉm cười của Cảnh Nhân Đế.

Ngươi không phải muốn cho thiên hạ biết phu quân của mình tốt sao? Trẫm thỏa mãn ngươi!

Tần Thiên cõi lòng cảm kích hướng về phía Cảnh Nhân Đế cúi hạ, xem như biểu đạt lòng biết ơn.

Cảnh Nhân Đế giật mình, lập tức lại ha ha nở nụ cười hai tiếng.

Nội thị đem thơ của Trang Tín Ngạn làm đọc lên.

“Trà này tự tích biết giả hi, tinh khí không cùng hỏa bồi chừng.

Nga Mi mười lăm ngắt lấy khi, màu sắc trắng sữa chưng lục ngọc.

Tiêm sam không tích làm xuân vũ, mãn trản thực thành nhũ phức hoa. “

(Sorry mọi người, mình không biết edit thơ T_T có ai biết thì giúp mình với nha ^^)

Cho tới bây giờ quan viên thường coi thường thương nhân, khi nói đến thương nhân, đều nghĩ đến hai chữ “mùi tiền”, cho dù có quan hệ với quan lại, cũng là một bên thu về lợi ích, một bên lòng mang hèn mọn. Vì vậy lúc Tần Thiên nói ra Trang Tín Ngạn thơ văn xuất sắc, đại bộ phận lòng người đều khinh thường, chỉ là thấy lão Hoàng đế hưng trí dâng cao, mới miễn cưỡng giả bộ cảm thấy hứng thú.

Nhưng thời điểm khi nội thị đem thơ của Trang Tín Ngạn đọc lên, tất cả mọi người đều chấn kinh, bọn họ nhìn về phía Trang Tín Ngạn đứng ở giữa, thấy hắn dung nhan như ngọc, thân cao như tùng, minh châu sáng lạn, giống như khiết du không vướng bận, phong thái bậc này, khí độ bậc này, nếu không phải hắn thân có chỗ thiếu hụt, ai dám nói hắn không có hi vọng đạt được công danh, trở thành một thành phần trong nhóm bọn họ? Thậm chí còn có thể đạt được thành tựu lớn hơn nữa.

Mọi người đều thu hồi khinh thị từ đáy lòng, vẻ mặt dần dần toát ra kính ý.

“Đáng tiếc… Đáng tiếc…” Cảnh Nhân Đế cực kỳ yêu thích tài hoa của Trang Tín Ngạn, nhưng nghĩ đến Trang Tín Ngạn có chỗ thiếu hụt, chỉ có thể bóp cổ tay, hắn nhìn Tống Thái phó liếc mắt một cái, liên tục lắc đầu, chỉ một tiếng thở dài đã biểu đạt rõ ràng.

Nhìn thấy Cảnh Nhân Đế tiếc hận, Trang Tín Ngạn lập tức viết xuống giấy: “Hoàng Thượng không cần vì thảo dân tiếc hận, thảo dân thường nghe người ta nói, có được thì phải có mất, có mất thì cũng có được, thảo dân lòng đã chấp nhận, nếu không phải thảo dân thân có chỗ thiếu hụt, thảo dân cũng sẽ không có được mọi thứ như hiện tại, tương ứng với những gì đã bị mất đi, thảo dân càng thêm quý trọng những gì hiện tại mình có! Thảo dân thật sự thấy đã đủ.” Nếu không phải do hắn bị điếc, hắn hiện tại sớm đã cưới vợ sinh con, cũng sẽ không có nàng xuất hiện bên cạnh…

Viết xong những lời này, Trang Tín Ngạn xoay mặt nhìn thoáng qua Tần Thiên bên cạnh, trong ánh mắt tràn ra một loại ôn nhuận sáng rọi, như mặt hồ đang phẳng lặng bỗng bị ném một hòn đá nhỏ vào, từng đợt vòng tròn dần dần lan tỏa, tràn ra ôn nhu khó tả.

Tần Thiên trên mặt nóng lên, lặng lẽ chuyển ánh mắt, khóe miệng không tự chủ được mà mỉm cười, lại không biết vì sao cười, chỉ cảm trong lòng vô cùng mềm mại.

Bên cạnh Lâm Tổng đốc và Hồ Tri phủ thấy phu thê Trang Tín Ngạn đã được Hoàng Thượng coi trọng như thế, nghĩ tới về sau bọn họ kế thừa Thịnh Thế lại càng khó đối phó, không khỏi thầm hận trong lòng, nhất thời lại không biết phải làm gì, nghẹn úc căm tức.

“Tốt lắm, đã thấy qua nhiều kẻ xuất sắc, hiếm có người có lòng dạ bao dung giống như ngươi vậy!” Cảnh Nhân Đế nở nụ cười vài tiếng, trước mặt chúng quan lại khen ngợi Trang Tín Ngạn, Tần Thiên và Phương Kiến Thụ một lần nữa, trong lúc cao hứng, thưởng không ít vật phẩm, còn tự tay viết ba chữ “Bích loa xuân” ban cho bọn họ.

Giành được bút tự của Cảnh Nhân Đế, ba người mừng rỡ như điên, phải biết rằng, đem bút tự của Hoàng Thượng khắc thành bảng hiệu, treo lên giữa Trà Hành, đối với thương gia mà nói, chính là vinh quang vô thượng!

Thứ này so với các vật phẩm khác đều quý trọng hơn cả!

Tuy rằng Hoàng Thượng không ở trước mặt mọi người nói rõ muốn để Bích loa xuân trở thành cống trà, nhưng Hoàng Thượng đã biểu hiện ra vô cùng yêu thích đối với loại trà này, Nội Vụ phụ trách các công việc trong phủ thành nhất định sẽ tích cực thu mua!

Lúc này có thể nói là thắng lợi trở về.

Sau khi lui ra hoa viên, Tống Tuần phủ tự mình đưa bọn họ rời khỏi hành cung. Lúc này hắn vẻ mặt hồng hào, ngay vừa rồi, Hoàng Thượng bởi vì hắn dâng lên trà ngon, long tâm đại duyệt, cố ý một mình hỏi hắn một ít sự vụ địa phương, hắn tất nhiên nắm lấy cơ hội đem một số chiến tích của mình mập mờ nói ra, Hoàng Thượng nghe xong khen ngợi hắn một lúc, làm cho hắn rất hãnh diện, hơn nữa theo ngụ ý của Hoàng Thượng, sắp tới có lẽ hắn sẽ được thăng chức.

Đương nhiên, việc này cùng với Nhị biểu thúc Tống Thái phó của hắn cũng có chút quan hệ, nhưng rốt cuộc tìm được cơ hội trực diện biểu hiện bản thân trước Hoàng Thượng, cũng có ý nghĩa không hề tầm thường.

“Thái phó đại nhân nói, lúc này đại nhân muốn làm bạn Hoàng Thượng, tạm thời không thể gặp gỡ các ngươi. Ngày mai Đại nhân sẽ phái người đón các ngươi tới đây!” Tống Tuần phủ lúc này đối với mấy người Trang Tín Ngạn thái độ thập phần khách khí, lại đưa bọn họ ra tận ngoài hành cung, nhìn bọn họ lên xe ngựa.

Ra hành cung không bao lâu, đó chính là con đường phồn hoa nhất của Dương Thành.

Ba người ngồi chung không trên xe ngựa, vẻ mặt thần sắc hưng phấn.

“Không nghĩ tới Hoàng Thượng lại nhân từ, hiền hoà như vậy, ta còn tưởng rằng Hoàng Thượng nhất định thần thái uy nghiêm hãn liệt.” Phương Kiến Thụ mặt đỏ bừng, hắn làm người luôn trầm ổn giản dị, rất ít khi biểu lộ cảm xúc, lúc này kích động như thế, có thể thấy được bị kích thích rất nhiều.

Tần Thiên hé miệng cười, nghĩ rằng, đó là ngươi chưa thấy thời điểm mặt rồng giận dữ mà thôi! Bất quá lúc này mọi người đang cao hứng, nàng cũng không muốn nói ra điều gì mất hứng.

Trang Tín Ngạn khen ngợi cầm nghệ của Phương Kiến Thụ, nói hôm nay có thành quả như vậy cũng nhờ công lao của hắn, Trang phủ nhất định sẽ không quên. Phương Kiến Thụ lập tức trả lời, hắn cũng là người của Trang phủ, đối với việc của Trang gia nghĩa bất dung từ, vừa tán thưởng thơ của Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn vội vàng khiêm tốn vài câu, hai người ngươi nói ta viết tán gẫu bất diệc nhạc hồ.

Khi nói chuyện, Trang Tín Ngạn phát hiện Tần Thiên vẫn nhìn ra ngoài của sổ xe, hắn theo ánh mắt của nàng nhìn ra, thấy trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt. Mà đôi con ngươi sáng như ngọc kia của nàng toát ra thần sắc khát vọng.

Trang Tín Ngạn hơi trầm ngâm, liền viết xuống giấy: “Bảo bọn họ dừng xe.” Sau đó đưa Tần Thiên xem.

Tần Thiên tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo. Xa phu ở giữa đường cái ngừng xe ngựa lại, Trang Tín Ngạn trước nhảy xuống, xoay người hướng tới Tần Thiên mỉm cười ngoắc gọi, ý bảo nàng cùng bước xuống.

Tần Thiên hiểu ra hắn muốn mang nàng đi dạo, mặc dù đã trải qua một lần gặp chuyện không thoải mái, nhưng nàng vốn cũng không đem mấy chuyện đó để ở trong lòng. Lập tức cao hứng phấn chấn nhảy xuống xe.

Một bên Phương Kiến Thụ vốn định nhảy xuống theo, nhưng nhìn thấy dưới xe bóng dáng hai người sóng vai đứng đó, một người ngọc thụ lâm phong, một người thướt tha yểu điệu.

Bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút dư thừa.