Thịnh Thế Trà Hương

Chương 137




Sau khi Lâm Tổng đốc, Lưu công công rời đi, Tần Thiên vẫn như cũ nhìn Tống lão bá ngẩn người, vẫn chưa thể tiếp nhận mọi chuyện phát sinh trước mắt.

Nàng dù thế nào cũng không thể đem lão bá té ngã chân bị thương không có người cứu chữa, ăn cơm rau dưa, ở phòng nhỏ đơn sơ, tình cảnh thê lương khiến người ta tâm sinh đồng tình, cùng với nhân vật truyền kỳ Tống Thái phó danh chấn thiên hạ, không người không biết liên hệ cùng một chỗ.

Khiến người khác không thể tưởng tượng…

“Tiểu nha đầu, mặt của ta bị ngươi nhìn đến rách da rồi!” Tống lão bá ha ha nở nụ cười.

Tần Thiên nhìn lão nhân trước mặt, vẫn là gương mặt gầy yếu, vẫn là vẻ mặt đạm bạc, vẫn là ánh mắt từ ái, vẫn là Tống bá bá ở chân núi vui tươi hớn hở ăn cơm nàng nấu, hiền lành cùng nàng nói chuyện.

Tần Thiên trong lòng nóng lên, thốt ra lời.

“Tống bá bá…”

“Trang Tần thị, không thể vô lễ.” Một bên Tống Tuần phủ khẽ quát một tiếng.

Tống lão bá xua tay cười nói: “Không sao, người gọi ta là Thái Phó đại nhân đã quá nhiều rồi, nhưng người gọi ta là Tống bá bá cũng không có mấy ai. Ta nghe thấy có người gọi ta như vậy, ta rất vui vẻ.”

Hắn nhìn Tần Thiên từ ái cười.

Vừa trải qua kinh hách, Tần Thiên bỗng nhiên lại nghe thấy lời nói ấm áp lòng người như thế, cảm xúc có chút không kìm nén nổi, chỉ chốc lát liền đỏ hốc mắt.

“Tống bá bá.” Tần Thiên đi đến trước mặt hắn, kích động không biết nói thế là tốt hay không nữa, trong lòng dường như có thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng lại chỉ hóa thành một câu: “Tống bá bá, nhìn thấy lão thật tốt.”

Bên cạnh Tống Tuần phủ thấy Tống lão bá đối với Tần Thiên vô cùng thân thiết, âm thầm lấy làm kỳ quái, phải biết rằng vị biểu thúc này của hắn tính tình đạm bạc, nếu không cũng sẽ không tạo thành kết cục tiếc nuối như vậy.

Hắn nhìn về phía thương phụ đứng trước mặt địa vị thấp kém này, tuy rằng không có tục khí bình thường như các thương phụ khác, nhưng biểu thúc dạng người nào mà chưa gặp qua, sao có thể dễ dàng đối với một người có vài phần kính trọng như vậy? Nhất thời không rõ phụ nhân trước mặt này rốt cuộc có ma lực gì.

Tống lão bá lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn vội vàng đi lên cung kính chào Tống lão bá, Tống lão bá mỉm cười gật đầu. Tần Thiên lại đem Phương Kiến Thụ giới thiệu cho Tống lão bá. Phương Kiến Thụ biết người trước mắt này chính là Tống Thái phó mà mình luôn sùng kính, kích động mặt đỏ bừng, nói năng lắp bắp, cuối cùng không nói nữa, chỉ hướng về Tống Thái phó cúi người vái chào thật sâu, vẻ mặt kính yêu chiếm được cảm tình của Tống lão bá.

Hoàn lễ xong, Tống lão nói: “Hiện tại không cần nói nhiều, ta mang bọn ngươi đi gặp Hoàng Thượng.”

“Nhưng lá trà…” Tần Thiên chỉ vào lá trà bị đổ trên mặt đất: “Nếu không, để ta phái người trở về lấy một ít tới?”

“Nhưng nếu vậy cũng phải tốn không ít thời gian!” Tống Tuần phủ vội la lên, “Nay Lưu công công cùng Lâm Tổng đốc đã biết việc này, vạn nhất bọn họ ở trước mặt Thánh Thượng lộ ra một câu, chúng ta lại không thể lập tức dâng lên, chẳng phải là khi quân?”

Tần Thiên cảm thấy hối hận sâu sắc đáng ra mình không nên đem tất cả trứng gà cho vào trong một rổ, nếu đã muốn giấu giếm những người đó, phải làm việc không chút sai sót, ai có thể nghĩ đến Lâm Tổng đốc lại ti bỉ như thế?

Đang lúc hai người sốt ruột, Tống bá lão lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Các ngươi đã quên lúc trước các ngươi đã tặng cho ta một ít…” Khi nói chuyện, ánh mắt Tống lão bá đảo qua trên mặt Trang Tín Ngạn, thấy hắn vẻ mặt thong dong trấn định, trong lòng vừa động, lập tức cười nói: “Kỳ thật không cần ta phải nói, ta thấy Tín Ngạn đã chuẩn bị sẵn sàng, Tín Ngạn, ta nói đúng hay không?”

Trang Tín Ngạn cười cười, từ trong lòng lấy ra một gói giấy nhỏ, chậm rãi mở ra, bên trong đúng là trà thơm Dọa sát nhân hương.

“Để ngừa vạn nhất, ta đã mang theo một ít.” Hắn viết xuống vở nói một câu này.

Tần Thiên đi qua, nhìn lá trà trong tay hắn, kinh hỉ vô cùng: “Chàng sao không sớm nói cho ta biết, làm hại ta vẫn sốt ruột.”

Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, cười nhẹ, viết xuống, “Ta vẫn không có cơ hội nói.”

Từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, khi vừa mới gặp mặt, hắn luôn khiến người khác chú ý, nhưng ở chung lâu hơn, hắn sẽ dễ dàng bị bỏ qua một bên, giống như một cảnh đẹp hoa lệ, mọi người chỉ nhìn liếc mắt một cái, kinh diễm một chút, đảo mắt sẽ quên đi.

Lúc đầu là phẫn nộ thương tâm, đến bây giờ bình chân như vại, hắn cũng đã quen rồi.

Nhìn đôi mắt hắn đạm mạc như miếng băng mỏng, Tần Thiên trong lòng dâng lên hối lỗi, chính mình muốn quan tâm hắn nhiều hơn, nhưng thật sự thì mới làm được mấy phần đây?

Cùng một người điếc ở chung một chỗ, thật sự không phải một chuyện dễ dàng a.

“Tín Ngạn, cũng là chàng cẩn thận.” Tần Thiên nhẹ giọng nói.

Trang Tín Ngạn cười nhẹ. Hắn không thể so với người bình thường, cho nên càng phải cẩn thận, nếu không, chịu thiệt chính là mình.

Thu dọn xong dụng cụ, Tần Thiên hít sâu vài lần, bình phục tâm tình của mình, sau đó cùng Trang Tín Ngạn và Phương Kiến Thụ, theo Tống lão bá và Tống Tuần phủ đi đến chỗ của Hoàng Thượng bên kia.

Thánh giá ở gian giữa chính viện trong hành cung.

Lúc này Cảnh Nhân Đế đang ở hậu hoa viên tiếp kiến quan địa phương.

Trên đường, Tần Thiên nhìn Phương Kiến Thụ bên cạnh lưng đeo thất huyền cầm liếc mắt một cái, thấy hắn thân mình rõ ràng có chút cứng ngắc, hiển nhiên đang khẩn trương, Tần Thiên khẽ ho nhẹ một tiếng, Phương Kiến Thụ nghe thấy, quay đầu nhìn nàng.

Tần Thiên không tiếng động nói: “Đừng khẩn trương.”

Phương Kiến Thụ mỉm cười, hiển nhiên loại an ủi này hiệu quả không cao lắm.

Tần Thiên lại nói: “Ta cũng khẩn trương, cùng nhau cố gắng!”

Nói xong, cố bạnh quai hàm, nắm chặt thành quyền, làm thủ thế khuyến khích cổ vũ.

Phương Kiến Thụ mặt mày vui vẻ, ánh mắt ôn như tựa như nước suối.

Tần Thiên cười cười, má lúm đồng tiền nhộn nhạo ẩn hiện, bộ dáng rất đáng yêu, Phương Kiến Thụ không khỏi nhớ tới lúc nàng vẫn còn là nha hoàn, thường xuyên nói với hắn một ít lời cổ vũ, bất quá đã là sự tình khá lâu về trước rồi…

Nhìn nàng vấn tóc kiểu phụ nhân, Phương Kiến Thụ trong lòng ảm đạm.

Trang Tín Ngạn đi phía sau đem vẻ mặt Phương Kiến Thụ xem ở trong mắt, không khỏi kéo kéo khóe miệng.

Rất nhanh đã tới hoa viên.

Trong hoa viên bách hoa nở rộ, xá tử yên hồng.

Tống Tuần phủ đầu tiên bảo ba người chờ ở phía ngoài hoa viên, hắn cùng Tống lão bá đi vào trước. Tần Thiên nhìn qua, thấy thấp thoáng ở mấy cây đại thụ, ngự tòa thánh giá được đặt ở đó, có cung nữ ở bên cạnh phe phẩy quạt, phía dưới có đặt bàn dài, các quan địa phương thân mặc quan phục phân tán ngồi ở bên cạnh bàn.

Bởi vì cách hơi xa, chỉ có thể nhìn thấy đại khái, không rõ tình huống cụ thể.

Thấy có một gã nội thị đi tới, Tần Thiên vội vàng cúi đầu, muốn có bao nhiêu quy củ thì có bấy nhiêu.

Được nội thị dẫn dắt, đám người Tần Thiên nín thở tĩnh khí, cúi đầu đi tới. Khi đã đứng trước mặt thánh giá, trong tiếng chấp lễ “Cung thỉnh thánh an” của thái giám mà quỳ xuống, cùng kêu lên: “Cung thỉnh thánh an, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Sau đó là đại lễ ba quỳ chín lạy. Mấy việc này Tống Tuần phủ đã sai người dạy bọn họ.

Trên đỉnh đầu truyền thanh âm rất trầm của Cảnh Nhân Đế: “Đứng lên đi.”

Ba người đứng dậy, cũng không dám ngẩng đầu, không biết là bởi vì mùi hoa quá mức nồng đậm, hay do quá mức khẩn trương, Tần Thiên chỉ cảm thấy không thể thở nổi.

“Đều ngẩng đầu lên.” Cảnh Nhân Đế thanh âm lại vang lên.

Tần Thiên ba người ngẩng đầu, mọi người nhìn thấy Trang Tín Ngạn tuấn mỹ, Phương Kiến Thụ tuấn tú, Tần Thiên thanh tú, trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng.

“Ngay cả Tống ái khanh luôn luôn kén ăn đều tán thưởng trà của các ngươi, khiến cho trẫm hứng thú, được rồi, có bản sự gì thì lấy ra đi.” Cảnh Nhân Đế ha ha cười, hiển nhiên long tâm sung sướng.

Tần Thiên nhịn không được nhìn Hoàng Thượng ngồi trên long  ỷ liếc mắt một cái, thấy hắn tuổi ước chừng với Tống lão bá, khuôn mặt no đủ, ánh mắt lợi hại, không giận mà uy, một thân long bào màu vàng sáng ngời khiến hắn càng thêm tôn quý.

Tần Thiên không nhìn nhiều, chuyển ánh mắt, lại thấy Tống lão bá ở bên cạnh. Tống lão bá nhìn nàng cười gật đầu, trong ánh mắt ấm áp có ý tứ trấn an vô tận, làm cho nàng vốn tâm tình khẩn trương dần dần trầm tĩnh lại. Tần Thiên cũng hướng tới hắn mỉm cười, lại bị Cảnh Nhân Đế bên cạnh nhìn thấy. Tần Thiên vội vàng cúi đầu xuống.

Được Tống Tuần phủ an bài, có tiểu thái giám mang một án dài và cầm án tới, Cảnh Nhân Đế chỉ cảm thấy mới mẻ, nhất thời rất hứng thú. Nhóm quan viên thấy Hoàng Thượng hưng trí bừng bừng, cũng lên tinh thần, tận lực duy trì diện mạo hưng trí ngẩng cao đầu.

Tần Thiên xoay người đi về phía án. Khi đi, ánh mắt vội vàng hướng hai bên đảo qua, đã thấy một bóng dáng không nên xuất hiện trong trường hợp này, nàng cước bộ dừng một chút, nhìn nam tử ngồi ở ghế góc trong cùng bên trái, tướng mạo anh vĩ, vòm ngực rộng, một thân mặc cẩm bào màu lam càng khiến dáng người cao lớn của hắn trở nên vô cùng uy vũ.

Chính là Tạ Đình Quân.

Thấy Tần Thiên nhìn về phía mình, Tạ Đình Quân gợi lên khóe môi, thoải mái cười, đôi mắt thâm thúy phản xạ ánh mặt trời, lưu quang như ngọc.

Đối với người này, Tần Thiên tâm vốn đề phòng, nàng cũng không để ý tới, quay đầu, sau khi đi đến án dài, cũng không nhìn về phía hắn nữa.

Tạ Đình Quân sắc mặt trầm xuống, trong đầu nhanh chóng chuyển động, theo hạ nhân hồi báo, Tần Thiên lại quen biết với Tống Thái phó, Tổng đốc đại nhân vốn sắp đắc thủ, lại bị Tống Thái phó chặt đứt, xem ra lần tỷ thí này Trang Tín Xuyên chắc chắn sẽ thua cuộc rồi…

Trang Tín Xuyên một khi mất đi địa vị đương gia, đối với Hồ Tri phủ mà nói, chính là một quân cờ vô dụng, bản thân nên ứng đối với tàn cục này như thế nào đây?

Đang cân nhắc, lại nghe thấy tiếng đàn lượn lờ, giống như nước suối chảy róc rách. Tạ Đình Quân tinh thần rung lên, tạm thời buông bỏ tạp niệm trong lòng, toàn tâm toàn ý thưởng thức tiếng đàn này.

Trong tiếng đàn, Tần Thiên tâm như tĩnh hồ, bình thản vô ba, như một mặt gương sáng, có thể chiếu rõ hỉ nộ ái ố, nàng giống như đang ở một thế giới tự do, tiếng đàn vọng bên tai tựa như thiên âm, chỉ cảm thấy thản nhiên, nhàn tĩnh.

Sợ hãi, khẩn trương, bối rối chậm rãi tiêu thất, chỉ còn lại tâm tình nhàn nhã bình chân như vại.

Nàng chậm rãi nâng hai tay, bắt đầu biểu diễn trà nghệ, đầu tiên là châm hương, trong hương khói lượn lờ, nàng bắt đầu đốt lửa trong lô, mỗi một động tác đều nhẹ nhàng hợp ý với tiếng đàn, tao nhã mà lưu sướng, đôi tay trắng như bạch ngọc giống như đang múa, trông rất đẹp mắt, trong lúc đó nàng còn giới thiệu lá trà, thanh âm như châu ngọc tích lạc, cùng với tiếng đàn như suối chảy róc rách vô cùng dễ nghe, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, cũng không biết là bị tiếng đàn mê hoặc, hay là bị thanh âm của nàng làm say mê.

Ban đầu, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Phương Kiến Thụ. Phương Kiến Thụ tiếng đàn tuy rằng không tính là cao siêu, nhưng hắn tuổi trẻ anh tuấn, khí chất thanh nhã, đàn thủ khúc 《 tri âm tri kỷ 》 với sự cảm nhận non trẻ của hắn, có một cảm giác vui vẻ nhàn nhã, khiến người ta liên tưởng tới bình mình mới nhú, là thời khắc tuyệt đẹp nhất mà con người chờ mong, hào quang vạn trượng, diễm lệ vô cùng, xúc động lòng người, nhất thời cảm động không thôi, thật lâu không thể kềm chế được.

Liền ngay cả Tạ Đình Quân tâm tư kiên nhẫn cũng không khỏi trong nháy mắt hoảng hốt, trong trí nhớ mình cũng từng là một người thiếu niên tùy ý như vậy…

Nhưng khi Tần Thiên triển khai trà nghệ, lực chú ý của mọi người lại dần dần bị nàng hấp dẫn.