Thịnh Thế Trà Hương

Chương 129




Bên kia trong thư phòng của phủ Tổng đốc.

Hồ Tri phủ hai tay cung kính dâng một chén nhỏ được mạ vàng đưa tới trước mặt Tổng đốc Lâm Đại nhân thân mặc trường bào có thêu hoa văn ngũ bức phủng trên vạt áo ngồi phía sau án thư.

Hồ Tri phủ cúi hạ thắt lưng, mặt mày kính cẩn nói: “Tổng đốc đại nhân, đây là trà mà Trang phủ muốn dâng lên Hoàng Thượng, thỉnh Lâm đại nhân thử trước.”

Tổng đốc đại nhân đã gần năm mươi tuổi, da trắng, khuôn mặt gầy, hai mắt hơi híp, nhưng đôi mắt khi mở lớn cũng có tinh quang lóe ra. Hắn bất động thanh sắc nhìn Hồ Tri phủ liếc mắt một cái, sau đó bưng chung trà trước mặt, chậm rì rì khinh nhấp một ngụm, sau đó hơi hơi nhíu mày: “Trà này tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng so với các cống trà khác lại kém hơn một chút. Hoàng Thượng có thứ gì tốt mà chưa từng nếm thử qua? Loại trà này làm sao có thể dâng lên Hoàng Thượng được, vạn nhất Hoàng Thượng tâm tình không tốt, phạm phải tội bất kính, chúng ta ai cũng không đảm đương nổi.”

Hồ Tri phủ vẫn như cũ cúi hạ thân mình, nhìn Tổng đốc thấp giọng nói: “Tổng đốc đại nhân, trà này tuy rằng so ra kém trà Long Tĩnh và Hổ Khâu, nhưng lại có một truyền thuyết rất cảm động…”

Tổng đốc giương mắt nhìn, trong mắt tinh quang chợt lóe, “Truyền thuyết? Có truyền thuyết gì?”

“Một truyền thuyết nói về phụ từ tử hiếu…” Hồ Tri phủ nhìn Tổng đốc đại nhân, nói ra từng chữ.

Tổng đốc đại nhân tròng mắt vòng vo chuyển, đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, một lát sau thì dừng lại: “Nếu là như vậy, có thể thử một lần.”

Hoàng Thượng tại vị nhiều năm như vậy, thiên hạ có thứ gì tốt mà chưa từng thưởng thức qua? Nhưng chính bởi vì đã thử qua, đồ tốt gì dâng lên cũng chưa chắc đã có hiệu quả. Chỉ có thể đả động tâm hắn, mới có thể giành được sự ưu ái. Hoàng Thượng hiện tại tâm bệnh lớn nhất chỉ sợ chính là vì các nhi tử đã lớn, ai cũng có chủ ý, bắt đầu dần dần giãy khỏi tầm kiểm soát của hắn, vì vậy Hoàng Thượng đối với truyền thuyết phụ từ tử hiếu hẳn sẽ xúc động …

“Đại nhân, chỉ cần Nhị phòng Trang phủ giành được cống trà, thì có thể thành công đoạt được địa vị đương gia. Đến lúc đó, Trà Hành lớn nhất Dương Thành sẽ hoàn toàn rơi vào khống chế của chúng ta!” Hồ đại nhân tiến đến trước mặt Tổng đốc đại nhân nói: “Nay, Hoàng Thượng hạ lệnh khai cấm biển, Thịnh Thế Trà Hành vô luận là môn quy hay tài lực trong toàn bộ trà thương phía nam đều là số một, đến lúc đó chúng ta có thể thông qua Thịnh Thế vận dụng các phương tiện đem lá trà bán ra hải ngoại. Nghe nói, lá trà của chúng ta ở hải ngoại rất được ưa thích, sinh ý này không hề nhỏ so với sinh ý thu vào từ muối!”

Một phen nói khiến Lâm Tổng đốc lông mày nhướn lên vui vẻ, hắn xoay người vỗ vỗ bả vai Hồ Tri phủ, cười nói: “Kính Chi ra sức như vậy, ngày khác Khang Vương sự thành, sẽ nhớ tới công của Kính Chi!”

Hồ Tri phủ mừng rỡ, vội vàng xoay người chắp tay nói: “Hết thảy đều nhờ Đại nhân tài bồi!”

Lâm Tổng đốc dùng sức vỗ bả vai hắn vài cái, ngửa đầu cười to vài tiếng, lại nói: “Thánh giá rất nhanh sẽ tới Dương Thành, trong khoảng thời gian này làm việc đều thu liễm chút, trăm ngàn lần không thể kinh động Hoàng Thượng.”

“Vâng.”

***

Mai Hương viện.

Một gã nam tử hơn ba mươi tuổi đi vào sân, được Đại Nha hoàn Hỉ Thước đưa tới thư phòng của tiểu thư Trang Minh Hỉ.

Trang Minh Hỉ đang luyện chữ, thấy người tiến vào mắt cũng không nâng, ngòi bút vẫn chuyển động, thản nhiên hỏi: “Có động tĩnh gì không?”

Người đó hơi hạ thắt lưng, rất cung kính trả lời: “Bẩm Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư đã sai hạ nhân trong khoảng thời gian này theo dõi Đại thiếu gia cùng Đại thiếu phu nhân. Hạ nhân vẫn không thả lỏng, mỗi ngày đều phái người nhìn ngó Thanh Tùng viện cùng Trà Hành, thấy gã sai vặt Hải Phú của Đại thiếu gia cùng Đại chưởng quỹ có đi ra ngoài vài lần.”

Trang Minh Hỉ ngòi bút dừng lại, nâng mắt: “Có sai người đi theo bọn họ, biết bọn họ đi nơi nào không?”

“Hải Phú đi đến các quan viên quý phủ trong thành để bái thiếp, nhưng các quan viên này đều không tiếp bọn họ.”

Lúc này, Trang Tín Xuyên cười đi vào, cất cao giọng nói: “Muội muội, ta đã nói muội đa tâm mà, Hồ đại nhân đã ra lệnh rồi, Đại phòng bên kia đừng hòng tìm được cách tiếp cận Hoàng Thượng!”

Hỉ Thước cùng người kia gọi một tiếng Nhị thiếu gia, Trang Tín Xuyên phất phất tay, bảo bọn họ lui xuống, nhưng Trang Minh Hỉ lại hướng về người kia dặn dò một câu: “Tiếp tục phái người theo dõi bọn họ.”

Sau đó lại nhìn về phía Trang Tín Xuyên, thản nhiên nói: “Cẩn thận vẫn hơn, muội cảm thấy lấy cách làm người của Đại nương, không thể không chuẩn bị một chút gì!”

“Bà ta đã bị mù còn biết chuẩn bị thế nào?” Trang Tín Xuyên hất nhẹ trường bào hoa văn sắc xanh nhạt về phía sau, đường hoàng ngồi xuống ghế đối diện với muội muội, nhìn muội muội cười nói: “Vừa rồi dượng phái người truyền lời lại đây, trà của chúng ta đến lúc đó hắn sẽ tự mình dâng lên, danh hiệu cống trà chúng ta nắm chắc rồi!”

Nghe đến đó, Trang Minh Hỉ cũng không lộ ra một chút vui mừng nào, nàng buông bút trong tay hướng về Trang Tín Xuyên hơi hơi hạ thân, cười nói: “Muội muội ở đây trước chúc mừng ca ca.”

Trang Tín Xuyên đắc ý cười to vài tiếng, không biết nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên lại thu liễm tươi cười. Trang Minh Hỉ nhìn thấy vội hỏi: “Ca ca, sao vậy?”

Trang Tín Xuyên khó xử nói: “Tạ công tử hẹn ta ngày mai gặp mặt ở Vọng Giang lâu, nhất định muốn so đo chuyện Tần Thiên với ta, ta cũng không biết nên ăn nói như thế nào đây.”

Trang Minh Hỉ ngang ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: ” Cần gì phải ăn nói như thế nào, chúng ta không thiếu nợ hắn, hắn nếu chỉ vì một nha hoàn mà dám hèn hạ ta, ta cũng sẽ không gả cho hắn!” Nhớ tới bởi vì Tần Thiên mà mình phải chịu một cái tát, Trang Minh Hỉ vẫn hận trong lòng, nàng tuy rằng thích Tạ Đình Quân anh tuấn, yêu Tạ gia phú quý, nhưng nghĩ đến bản thân trong cảm nhận của hắn còn không bằng một nha hoàn, trong lòng vô cùng không cam lòng cùng oán hận, tình nguyện không thèm gả cho người này.

“Muội muội đừng bao giờ nhắc tới chuyện này nữa!” Trang Tín Xuyên sắc mặt trầm xuống, vỗ vỗ áo choàng đứng dậy, dường như phiền chán: “Hôn nhân đại sự là do cha mẹ sắp đặt, không thể nói bậy! Nếu không phải có dượng ở đây, muội cho là Đại nương sẽ vì muội mà thu xếp một cuộc hôn nhân tốt như vậy? Muội nếu như lại nhăn nhó, người cao hứng đầu tiên sẽ là bà ta! Tạ gia đối với chúng ta rất hữu ích, muội cũng đừng phá hỏng việc tốt của mọi người!”

Nói xong, hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Trang Minh Hỉ nhìn bóng dáng ca ca, tức giận đến mặt đỏ lên, lệ đảo quanh trong hốc mắt. Nàng đột nhiên đem giấy đang viết trên bàn vò thành một đống, lại suy sụp ném xuống đất.

Nàng một lòng vì ca ca suy nghĩ, nhưng ca ca không hề để ý đến tâm tình của nàng…

Nàng không khỏi cắn chặt môi.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi ra khỏi đại môn của Trang phủ, ở một góc bí ẩn bên cạnh đại môn có hai người nhô đầu ra.

Trong đó một người chính là hạ nhân Trương Dũng ở Mai Hương viên vừa gặp Trang Minh Hỉ. Hắn nói với hạ nhân bên cạnh, thân mặc trường bào vải thô màu xám: “Ngươi có biết bọn họ đi đâu không?”

Người nọ trả lời: “Nghe nói đến nhà mẹ đẻ Lưu gia của Đại thiếu phu nhân.”

Trương Dũng nhíu mày: “Không phải thời điểm lại mặt sau ba ngày đã qua rồi hay sao?”

“Nghe nói Lưu thị bị bệnh, Đại thiếu phu nhân cùng Dại thiếu gia đều đi.”

Trương Dũng gật gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ngươi chạy nhanh, trước bám theo, trăm ngàn lần đừng để mất dấu. Ta sẽ tới sau.”

Người nọ đáp ứng, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Trương Dũng quay đầu lại bảo hai người khác đi theo.

Trên xe ngựa, Tần Thiên lặng lẽ xốc rèm xe lên nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy một người lén lút chạy theo cách đó không xa.

Trong lòng cười thầm, những người này theo dõi mà một chút kỹ thuật ẩn nấp cũng không có?

Nàng quay đầu hướng về Trang Tín Ngạn bên cạnh chỉ về phía sau, Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười, bộ dáng đã hiểu rõ.

Hắn viết xuống giấy: “Hết thảy cứ theo kế hoạch mà làm, xem bọn hắn làm thế nào!” Hắn nâng mắt lên nhìn Tần Thiên, ánh mắt lóe ra, khóe miệng mỉm cười, có sức sống hiếm thấy, giống như băng tuyết tan chảy khi mùa xuân đến, trăm hoa đua nở, khiến người khác trước mắt sáng ngời, cảm thấy thư thái.

“Đúng vậy, Trang Đại thiếu gia của chúng ta là thông minh nhất!” Tần Thiên nhịn không được cười.

Trang Tín Ngạn đã sớm phát hiện có người theo dõi, liền tương kế tựu kế, để đối phương thấy bọn họ bôn ba hết đường xoay xở trong Dương Thành, khiến đối phương thả lỏng cảnh giác. Trên thực tế, Trang Tín Ngạn lại có tính toán khác.

Nghe thấy Tần Thiên tán thưởng, Trang Tín Ngạn hơi nhướn mày, hiển nhiên rất cao hứng.

Tần Thiên bỗng nhiên dựa sát vào hắn nháy mắt mấy cái, vẻ mặt cổ quái: “Bọn họ thích chạy như vậy, không bằng giúp bọn họ chạy nhanh một chút?”

Trang Tín Ngạn nhãn châu chuyển động, lập tức hiểu được ý tứ của nàng, lại cười cười, ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu lên mặt hắn, khiến hắn cao thượng tuấn nhã giống như mỹ ngọc.

Tần Thiên lại trừng mắt nhìn, quyết đoán quay đầu, hướng về phía ngoài xe hô: “Hải Phú, điều khiển xe chạy nhanh một chút.”

“Được.” Hải Phú đáp một tiếng, tiếp theo liền truyền đến thanh âm vụt roi ngựa, chỉ chốc lát, xe ngựa vọt về phía trước.

Tần Thiên quay đầu lại, nhìn kẻ theo dõi chạy theo như điên, che miệng cười rộ lên.

Rất nhanh đã đến Lưu phủ, hai người lúc xuống xe ngựa, Tần Thiên cố ý thả chậm động tác, chỉ chốc lát, dư quang khóe mắt liếc tới người theo dõi đang tránh ở ngõ nhỏ cách đó không xa, vuốt ngực như muốn tắt thở. Tần Thiên hé miệng cười, hướng về phía Trang Tín Ngạn gật gật đầu, hai người cùng nhau tiến vào phủ.

Không bao lâu sao, Trương Dũng mang theo người cũng chạy đến, hắn nhìn xung quanh trái phải, thấy người của mình ở cách đó không xa ngoắc gọi, vội vàng đi qua.

“Thế nào rồi?” Trương Dũng hỏi.

Người kia một bên thở hổn hển, một bên trả lời: “Vừa mới đi vào, ta tận mắt nhìn thấy bọn họ đi vào.”

Khi nói chuyện, lại có một chiếc chu luân xe ngựa đi đến trước cửa Lưu phủ, một đôi nam nữ từ trên xe ngựa bước xuống. Trương Dũng tùy ý liếc mắt một cái, thấy nam tử mặc trường bào màu lam đậm, nữ tử mặc váy xanh nhạt rủ xuống đế hài, dắt tay nhau đi vào cửa. Trương Dũng đánh giá chắc hẳn là khách nhân của Lưu phủ, cũng không để ý nhiều, quay đầu nói với hai người bên cạnh: “Đi ra cửa phía sau và cửa hông cho ta, trăm ngàn lần không thể để bọn họ mượn cơ hội rời khỏi!”

Hai người lĩnh mệnh rời đi.

Mấy người đứng canh ngoài cửa ước chừng nửa canh giờ, liền thấy một đôi nam nữ đi ra. Trương Dũng từ quần áo của bọn họ nhận ra đôi khách nhân nam nữ đã đi vào lúc trước, lúc này nữ tử cúi đầu, dùng khăn tay che miệng lại, dường như đang nức nở, nam nhân thì đưa lưng về phía Trương Dũng, ôm thắt lưng nữ tử, nhẹ nhàng an ủi. Trương Toàn nhìn bọn họ bước lên chu luân xe ngựa, chậm rãi rời đi, lại quay sang, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đại môn, cũng không để ý một màn vừa rồi.

Trên chu luân xe ngựa, nữ tử dùng khăn tay che miệng, từ cửa kính xe hướng ra phía ngoài lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu cười nói với nam tử bên cạnh: “Cuối cùng đã thoát khỏi bọn họ.”

Đôi nam nữ này đúng là Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cải trang. Lúc trước đôi nam nữ vừa đi vào là do bọn họ an bài, bọn họ thay đổi quần áo, ngay trước mắt Trương Dũng mà rời đi.

Thật ra không phải sợ Trương Dũng, có điều lần này phải làm việc bí mật, không thể tiết lộ nửa điểm, nếu không bọn họ sẽ có cơ hội phá hỏng, cần phải tiếp tục mê hoặc đối thủ, thẳng đến khi bọn họ thuận lợi đạt được danh hiệu cống trà.

Tần Thiên chỉ lo cao hứng, lại không chú ý tới tay Trang Tín Ngạn vẫn như cũ đặt ở trên lưng nàng, Trang Tín Ngạn mừng thầm, lặng lẽ đến gần hơn, cơ hồ đã ôm nàng vào trong ngực.

Ngay lúc hắn đang hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Tần Thiên bỗng nhiên nhận ra, đầu tiên là nhìn tay đặt bên hông, sau đó mắt thẳng tắp nhìn hắn.

Trang Tín Ngạn như vừa mới chú ý tới, vẻ mặt vô tội buông tay ra, đôi mắt sáng như đang nói: “Ta không phải cố ý, ta không chú ý đến…”

Tần Thiên con mắt vòng vo chuyển, nhìn hắn một lúc, ánh mắt hắn càng phát ra trong suốt vô tội.

Tần Thiên thấy không chắc chắn lắm, nghĩ đối phương có lẽ thật sự không phải cố ý …

Ngoài cửa truyền đến thanh âm Hải Phú: “Đại thiếu phu nhân, hiện tại nên đi đâu.”

Tần Thiên đầu tiên nhìn Trang Tín Ngạn cười cười, sau đó nói với Hải Phú: “Đi nha môn Tuần phủ!”