Thịnh Thế Trà Hương

Chương 121




Tần Thiên một đường chạy vào đại sảnh, cửa lớn đại sảnh đóng chặt, có mấy gia đinh cầm trong tay mộc côn đứng gác, nha hoàn ma ma của các phòng viện đều đứng ở phía ngoài đại sảnh, một đám đều nín thở tĩnh khí, dỏng tai, chú ý nghe ngóng động tĩnh trong đó, xem các nàng kia bộ dáng nóng ruột, nếu không phải cố kỵ gia đinh đang đứng canh ngoài cửa, chỉ sợ đã ghé vào cửa sổ nhìn lén.

Tần Thiên thấy cửa chính không thể vào, liền vòng qua một bên, phía sau đại sảnh là một hành lang dài. Tần Thiên đi qua hành lang dài, đứng đó có mấy ma ma, đều là người trong viện của Đại phu nhân, thấy có người đi tới, đều xông ra ngăn chặn, nhưng sau khi thấy rõ là Tần Thiên, lại tản ra, trong đó một ma ma chỉ vào cửa hông nói: “Cô nương nhanh đi qua đi.”

Tần Thiên xuyên qua gian sau, đi vào cửa hông, cửa hông có treo trúc tương phi mành, Tần Thiên ẩn ở phía sau rèm, kéo rèm lên một chút nhìn vào trong.

Còn chưa thấy rõ toàn cảnh, trước đã nghe thấy tiếng cười bén nhọn liên tiếp, Tần Thiên nhận ra, đây là thanh âm của Nhị di thái thái nàng ở bên ngoài nghe thấy vừa rồi.

Ngay sau đó, lại nghe thấy Nhị di thái thái thanh âm tràn ngập đắc ý: “Đại tỷ, ngươi vì sao không chịu để đại phu ta mang đến bắt mạch? Ngươi rõ ràng trong lòng có quỷ! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay trước mặt Tông gia lão gia, ngươi đừng mơ tưởng lừa dối nữa!”

Nhị di thái thái thanh âm vừa tiêm vừa lợi, giống như thanh âm đàn violon học giả kéo bừa bãi không ra chút kết cấu, người nghe vào trong tai có loại cảm giác thấp thỏm bực bội.

Tần Thiên nhíu mày, nhìn vào.

Từ góc độ này của nàng có thể nhìn thấy hầu như toàn cảnh, nàng nhìn Đại phu nhân ngồi ở chính vị, bên người có Lam Sơn cùng Nguyệt Nương, Nhị di thái thái đứng ở phía trước Đại phu nhân cách đó không xa, quần áo ngăn nắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng bên cạnh nàng ta là một nam tử mặc trường bào màu xám, đội khăn tứ phương, trên vai khoác một hộp gỗ, hẳn là đại phu trong miệng Nhị di thái thái vừa nói. Mà người trong dòng họ và Tam di thái thái, cùng với Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ đều phân ra ngồi ở các nơi.

Nhưng không trông thấy Trang Tín Ngạn, theo đạo lý trong tình huống này hắn không thể vắng mặt, Tần Thiên đoán hắn hẳn là đứng ở góc chết chỗ nàng không thể nhìn thấy.

“Hoa Anh, việc này sự tình trọng đại, nếu ngươi thân thể thật sự không ổn, thiết nghĩ không thể giấu diếm!”

Thanh âm khàn khàn mang theo một chút đàm âm, đúng là của Trang thị tộc trưởng Trang Chí Thành.

Tần Thiên không khỏi nắm chặt mành.

Nàng nhìn thấy Đại phu nhân được Nguyệt Nương nâng đỡ đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, không thấy nửa điểm kích động.

“Không cần làm phiền tới vị đại phu này, Tú Mai, ngươi nói không sai, thân thể ta đúng là có chút tật xấu…” Nói tới đây, Đại phu nhân sắc mặt trầm xuống, thanh âm cũng trầm xuống: “Mắt ta không nhìn thấy gì!”

Tần Thiên nghe đến đó trong lòng đau xót, Đại phu nhân che giấu lâu như vậy, lại bị người ta trước mặt mọi người ép buộc nói ra, trong lòng nhất định rất khổ sở.

Nhị di thái thái lại cười rộ lên, bộ dáng cực kỳ càn rỡ, Tần Thiên nhìn thấy Nguyệt Nương cùng Lam Sơn sắc mặt đều phẫn nộ. Nhị di thái thái không thèm để ý, xoay người đi đến trước mặt tộc trưởng Trang Chí Thành nói: “Tam thúc công, người nghe thấy rồi đó, nay Đại tỷ mắt bị mù, làm sao còn có năng lực quản lý Trà Hành? Vị trí đương gia của Trà Hành cũng không thể để một người mù nắm giữ, truyền ra ngoài chẳng phải là chuyện đáng cười sao, người khác nghe xong, còn tưởng rằng Trang phủ chúng ta không có người!” Nhị di thái thái vừa nói, vừa vung tay, bởi vì đang rất đắc ý, mà không chút cố kỵ, bộ dáng này khiến người ta hận không thể tiến lên cho nàng ta hai bạt tai!

Bỗng nhiên “Cheng” một tiếng, Đại phu nhân vỗ thật mạnh lên bàn, bà phẫn nộ quát: “Lý Tú Mai, ta còn chưa có chết, ngươi thu liễm một chút cho ta! Chỉ cần ta một ngày vẫn là đương gia của Trang phủ, ta vẫn có quyền xử trí ngươi!”

Nhị di thái thái trừng mắt nhìn Đại phu nhân, mặt đỏ lựng, cũng không dám nói thêm từ “Người mù” linh tinh gì nữa. Chỉ hướng về phía Trang Thành Chí cúi hạ thân nói, “Tam thúc công, mời người làm chủ cho chúng ta, nay Đại tỷ mắt bị mù, thân là trưởng tử Đại thiếu gia Trang Tín Ngạn…” Nói tới đây, Nhị di thái thái hướng về một chỗ liếc mắt, Tần Thiên phỏng đoán chính là chỗ Trang Tín Ngạn đang đứng.

Nhị di thái thái tiếp tục nói: “Đại thiếu gia là như thế nào không cần ta nói thêm, vậy mọi người trong lòng cũng rõ, hắn không thích hợp nắm giữ địa vị gia chủ, nói ngắn gọn, hiện tại chỉ có Nhị thiếu gia Trang phủ Trang Tín Xuyên mới là người có tư cách duy nhất!”

Trang Tín Xuyên nghe đến đó không khỏi đứng dậy, hướng về các vị Tông gia lão gia làm lễ bộ dáng đắc ý. Bên người Lưu Bích Quân cùng Trang Minh Hỉ đều là vẻ mặt vui mừng.

Thấy mấy người Tông gia lão gia thần sắc có chút do dự, Nhị di thái thái lại cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Ta biết các vị lão gia đang do dự cái gì, đơn giản là hoài nghi năng lực của Tín Xuyên, không sai, lúc trước Tín Xuyên đã phạm sai lầm, nhưng ai mà không phải trưởng thành, chẳng lẽ bởi vì hắn đã phạm lỗi một lần, mà một gậy đánh chết luôn sao? Vậy không khỏi rất không hợp tình hợp lý! Hơn nữa…” Nhị di thái thái ở trong đại sảnh chậm rãi đi qua đi lại, khóe miệng mang theo một chút cười, thanh âm vừa hoãn vừa dài: “Hơn nữa, nay Hồ đại nhân đã trở thành Tri phủ, Trà Hành muốn có trà dẫn, muốn tiếp tục kinh doanh, còn có thể dựa vào ai? Chỉ có dựa vào Tín Xuyên. Cho nên ta nói, Nhị thiếu gia trở thành đương gia Trà Hành chính là danh chính ngôn thuận!”

Nhóm Tông gia lão gia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều dừng trên người tộc trưởng, trong đó một người nói: “Tú Mai nói cũng không phải không có đạo lý, trừ bỏ Trang Tín Xuyên, quả thật cũng không có người lựa chọn thích hợp!”

Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, nghĩ rằng, còn không phải sợ Trà Hành nếu chấm dứt kinh doanh sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, những người này, cho bọn họ một ít cổ phần danh nghĩa, đã thật sự đem Trà Hành trở thành nhà mình! Sự tình gì cũng đều vọng tưởng nhúng tay vào! Chẳng lẽ bọn họ đã quên, trong di ngôn của Trang lão gia rất rõ ràng, người thừa kế Trà Hành sẽ do Đại phu nhân quyết định!

Trang Thành Chí cùng những người đó trao đổi ánh mắt, sờ sờ chòm râu dê thưa thớt, đang chuẩn bị nói chuyện, thì Đại phu nhân được Nguyệt Nương nâng đỡ đi ra, bà lớn tiếng nói: “Ai nói trừ bỏ Tín Xuyên vốn không có người lựa chọn thích hợp, lão gia cũng không chỉ có mỗi hai người con trai Tín Ngạn và Tín Xuyên!”

Bà vừa nói, một bên cùng Nguyệt Nương đi đến giữa đại sảnh, cách Nhị di thái thái không xa thì dừng bước, tay trái chỉ hướng về phía Tam di thái thái: “Tín Trung, ngươi lại đây.”

Tam di thái thái nghe thấy Đại phu nhân gọi tên Tín Trung, lập tức có vẻ đứng ngồi không yên. Đặc biệt Nhị di thái thái sau khi nghe thấy Đại phu nhân gọi tên Tín Trung, sắc bén liếc mắt một cái, khiến cho nàng sợ tái mặt. Trang Minh Lan đứng phía sau nàng cũng hoảng loạn, mà Phương Nghiên Hạnh thì vỗ bả vai Trang Tín Trung một chút, vẻ mặt cổ vũ.

Trang Tín Trung đứng ở phía sau Tam di thái thái, nghe thấy Đại phu nhân gọi hắn, hít sâu một hơi, đi về phía Đại phu nhân, trên mặt cũng không ngạc nhiên, Tần Thiên đoán rằng, hẳn là Đại phu nhân đã cùng hắn thương lượng kỹ càng.

Cũng đúng, để Tín Trung làm đương gia, sau lưng có Trang Tín Ngạn cùng Đại phu nhân giúp đỡ cũng rất tốt. Đều là con cháu Trang phủ, hắn cũng có trách nhiệm này!

Thời điểm Tín Trung đi qua bên người Tam di thái thái, Tam di thái thái bỗng nhiên bắt lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, mím môi, nhẹ nhàng mà lắc đầu. Dường như không đồng ý Trang Tín Trung tiếp nhận địa vị đương gia.

Tần Thiên mới đầu có chút không rõ, lúc trước nàng cảm giác được Tam di thái thái cũng không phải hoàn toàn đối với địa vị đương gia không có dã tâm, có điều biết bản thân không đủ tư cách mới buông tay, mà nếu chuyện tốt này đã rơi xuống đầu, vì sao ngược lại lại do dự? Nhưng thoáng suy nghĩ sâu xa hơn một chút cũng có thể hiểu được.

Đúng rồi, nhất định là Tam di thái thái thấy Đại phu nhân mắt đã bị mù, về sau căn bản sẽ không thể là đối thủ của Nhị di thái thái, cũng không thể là chỗ dựa cho bọn họ. Cho dù cướp được vị trí gia chủ vào tay, cũng ngồi không được bao lâu, ngược lại sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với Nhị di thái thái! Nhị di thái thái hậu phương mạnh mẽ, bọn họ trong lòng e ngại, cảm thấy đấu không lại, sợ kết cục về sau càng thêm thê thảm!

Tam di thái thái này, tính cách quá mức khiếp đảm yếu đuối, luôn nghĩ một điều nhịn là chín điều lành, ai cũng không muốn đắc tội, ai cũng đều muốn lấy lòng, hành động này vốn không có lỗi. Nhưng mà, nàng ta lại không rõ, nàng chung quy là người của Trang phủ, làm sao có thể hoàn toàn không đếm xỉa đến? Trừ phi nàng ta có thể không thuận theo dựa vào Trang phủ, nếu không một ngày ăn cơm Trang phủ, một ngày cũng đừng nghĩ bản thân có thể phủ nhận tất cả quan hệ!

Trang Tín Trung quay đầu nhìn mẫu thân liếc mắt một cái, rút tay ra, xoay người đi đến bên cạnh Đại phu nhân. Tam di thái thái che ngực, thần sắc lo lắng, tiếp theo lại bị ánh mắt sắc bén của Nhị di thái thái làm cho khiếp đảm mà cúi đầu xuống.

Trang Tín Trung cầm tay Đại phu nhân. Đại phu nhân mặt nhìn về phía hắn, gật gật đầu, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.

Sau đó, bà giơ tay Trang Tín Trung lên, sắc mặt nghiêm túc nói: “Lão gia lâm chung lúc trước đã lưu lại di ngôn, người thừa kế tương lai của Trang phủ sẽ do ta chọn lựa. Ta hiện tại muốn nói rõ ràng với mọi người, ta cảm thấy Tín Xuyên không thích hợp trở thành đương gia, người mà ta tuyển chọn là Tín Trung!” Đại phu nhân ngẩng đầu, đề khí lớn tiếng nói: “Ta hiện tại tuyên bố, Tam thiếu gia Trang phủ Trang Tín Trung, sẽ tiếp nhận chức vụ của ta Giang Hoa Anh trở thành chủ gia tiếp theo!”

Nhị di thái thái cười lạnh vài tiếng, ánh mắt âm độc từ trên mặt Đại phu nhân chuyển dời đến trên mặt Trang Tín Trung bên cạnh bà. Trang Tín Trung theo bản năng tránh né ánh mắt của nàng ta, Nhị di thái thái quay đầu lại nhìn về phía Tam di thái thái, ánh mắt kia giống như trảm đao, muốn đâm thủng người nàng! Tam di thái thái vịn vào tay ghế, toàn thân không chịu khống chế mà run rẩy!

“Ta phản đối! Đều là con vợ kế, đều đã nhúng tay vào chuyện trà giả, dựa vào cái gì ngươi tuyển Tín Trung mà không chọn Tín Xuyên!” Nhị di thái thái bỗng nhiên kêu lên, nàng ánh mắt hung ác, sắc mặt dữ tợn, giống như muốn đi qua liều mạng với Đại phu nhân!

Đại phu nhân không hề úy kỵ, cười lạnh nói: “Ngươi phản đối? Lý Tú Mai, ngươi là cái gì vậy? Ngươi có tư cách gì phản đối! Đương gia sẽ do ta quyết định, ta nói tuyển ai thì sẽ tuyển người đó!”

Nhị di thái thái giận mặt trắng bệch, nắm chặt hai tay. Mấy người trong dòng họ bên cạnh thấy sự tình nháo loạn đến nước này, đều có chút hoảng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời cũng không có chủ ý!

Nhị di thái thái bỗng nhiên xoay người, vọt tới trước mặt Tam di thái thái, cầm lấy cổ tay Tam di thái thái, mạnh mẽ kéo nàng từ trên ghế đứng dậy, nàng hung tợn trừng mắt nhìn Tam di thái thái, nghiến răng nghiến lợi: “Trần Xảo Vân, ngươi dám tranh với ta sao? Ngươi xác định ngươi dám tranh với ta? Ngươi có biết cùng ta đối nghịch sẽ có kết quả gì không?”

Nàng gắt gao nắm lấy cổ tay Tam di thái thái, móng tay màu đỏ tươi cơ hồ đâm vào da thịt Tam di thái thái. Tam di thái thái không biết bởi vì bị đau, hay vì quá sợ hãi, nước mắt đột nhiên trào ra, “Ta không có, ta không có! Tín Trung, Tín Trung, nghe lời của nương, chúng ta không làm, chúng ta không làm… Chúng ta cái gì cũng không làm, không nhận địa vị đương gia này được không?”

Trước mặt nhiều người như vậy, Tam di thái thái gào khóc.