Thịnh Thế Trà Hương

Chương 114




Mọi người đi đến một hành lang dài, cười nói hướng về Thanh Âm viện. Mới vừa đi được một nửa đường, đã thấy Trang Minh Hỉ mang theo nha hoàn ma ma đi từ phía ngược lại.

Tần Thiên thấy Trang Minh Hỉ mặc một thân phấn hồng trăm điệp thêu hoa rủ xuống đế giầy, hé ra mặt cười như hoa xuân diễm lệ, có điều bên cạnh vẻ diễm lệ nét mặt có vẻ không tốt, âm u, người khác nhìn thấy sinh ra có chút cảm giác mất mát.

Trang Minh Hỉ giữ mặt bình tĩnh thẳng tắp hướng về phía Tần Thiên đi tới, mọi người thấy nàng như vậy, cũng không dừng lại cước bộ.

Trang Minh Hỉ vẫn đi đến trước mặt Tần Thiên thì dừng lại.

Nàng ta hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Tần Thiên ánh mắt âm lệ, sắc mặt hết trắng lại đỏ, ngực không nhịn được phập phồng, như đang cố nén lửa giận.

Mọi người nhìn nàng, hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tần Thiên bị nàng ta trừng mắt không hiểu ra sao, không biết mình vừa trở về sao đã chọc tới vị Tứ tiểu thư này, nàng nhịn không được nói: “Tứ tiểu thư…”

Đang nói còn chưa xong, Tần Thiên chợt thấy hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy bên tai “Ba” một tiếng thanh thúy, tiếp theo chỉ cảm thấy má bên trái nóng rực đau nhức.

Tần Thiên ngây dại, tất cả mọi người cũng ngây dại.

Một cái tát này của Trang Minh Hỉ tới cực nhanh, trước đó lại không có một chút dấu hiệu, cho nên mặc dù có nhiều người, nhưng không có một ai kịp ngăn cản!

“Tứ tiểu thư, người làm cái gì vậy!” Tần Thiên bụm mặt căm tức nhìn Trang Minh Hỉ, một tay gắt gao nắm chặt, nàng dùng hết toàn bộ ý chí mới không trả lại một cái tát. Nếu thực sự đánh nàng ta, nô tỳ đánh chủ tử, lại là cái cớ để nàng ta trừng trị mình!

Trang Minh Hỉ ngẩng ngang đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, bạc môi khẽ mở, phun ra hai chữ: “Hạ lưu!”

Hai chữ này giống như đao sắc bén, đâm thẳng vào ngực Tần Thiên.

Nàng tức giận đến cả người run rẩy, nàng buông tay, đứng thẳng lưng, trừng mắt nhìn Trang Minh Hỉ, gằn từng tiếng: “Một ngày nào đó, ta sẽ đem cái tát này trả lại cho ngươi!”

“Ta là chủ tử, ngươi là nô tài!” Trang Minh Hỉ cười lạnh, “Ta thật muốn xem ngươi làm cách nào trả lại cho ta? Hạ lưu…”

Nói còn chưa xong, trên mặt bỗng dưng đã bị trúng một bạt tai, Trang Minh Hỉ kêu một tiếng, bụm mặt, mở to hai mắt, như không thể tin được.

Tất cả nha hoàn, ma ma bên cạnh nhìn thấy đều ô a che miệng, vuốt vuốt ngực, há to miệng, kinh ngạc kêu lên tiếng.

Trang Minh Hỉ bụm mặt, chậm rãi quay đầu, đầu tiên là nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc nhìn bên cạnh, liền theo ánh mắt của nàng nhìn qua.

Bên cạnh Tần Thiên, mặc cẩm bào nguyệt sắc, sắc mặt rét lạnh như băng, ánh mắt âm lệ như đao đang trừng mắt nhìn mình, chính là Đại ca Trang Tín Ngạn.

Tay vừa đánh nàng buông xuống, lòng bàn tay một mảnh đỏ hồng.

Trang Minh Hỉ phe phẩy đầu, quả thực không thể tin được, Tần Thiên nàng ta dù được sủng ái cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi, vậy mà hắn vì một hạ nhân, một nô tỳ nô tỳ mà đánh mình, muội muội của hắn!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người khác cười rụng cả hàm?

“Đại ca…” Trang Minh Hỉ thì thào kêu một tiếng.

Trang Tín Ngạn sắc mặt cũng không bởi vậy mà dịu đi nửa phần, ánh mắt lợi hại, như mùa đông giá rét xơ xác tiêu điều trừng mắt nhìn nàng, khiến nàng trong lòng phát lạnh, nhịn không được lui về phía sau hai bước, nha hoàn ma ma vội vàng đỡ nàng, sắc mặt trắng bệch nhìn chủ tử, lại nhìn nhìn Trang Tín Ngạn đúng đối diện vẻ mặt đáng sợ, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Trang Tín Ngạn trừng mắt nhìn Trang Minh Hỉ một lúc sau đó liền thu hồi ánh mắt, quay đầu, trước mắt bao người, giữ chặt tay Tần Thiên, dắt nàng lướt qua bên người Trang Minh Hỉ, hướng về phía Thanh Âm viện.

Tần Thiên trợn mắt há hốc mồm, nhất thời còn có chút thất thần, bị động để hắn nắm tay dắt đi, nàng đi phía sau, nhìn bóng dáng hắn lạnh lùng cương trực, bỗng nhiên mới phát hiện hắn quả thực rất cao lớn.

Mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại đám người Trang Minh Hỉ, cùng bên cạnh một ít hạ nhân xem náo nhiệt.

Trang Minh Hỉ sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy chưa bao giờ chịu qua nhục nhã đến tột cùng như vậy.

Trên mặt đau đớn, lớn từng tuổi này, nàng chưa bao giờ bị ai đánh, hôm nay thế nhưng bởi vì một hạ nhân ti tiện, mà bị kẻ câm điếc kia đánh một bạt tai, càng khiến cho nàng chịu không nổi đó là sự việc lại xảy ra trước mặt nhiều hạ nhân như vậy.

Nước mắt không nhịn được vòng quanh hốc mắt, Trang Minh Hỉ cắn nhanh môi dưới, ngẩng đầu lên, đem lệ nhẫn nhịn nuốt xuống, hôm nay đã bị người khác nhìn thấy chê cười, nàng không được đứng tại đây trước mặt hạ nhân mà khóc lóc!

“Nên làm gì thì làm đi! Đều quây ở trong này làm cái gì! Nếu dám nói lung tung, cẩn thận mạng của các người!” Lưu ma ma bên cạnh nàng quát lớn bọn hạ nhân xung quânh, đợi cho bọn hạ nhân lui đi, thế này mới đi đến bên người Trang Minh Hỉ, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ?”

Trang Minh Hỉ hít sâu mấy hơi, cắn răng nói: “Chúng ta trở về.”

Nói xong, nàng xoay người hướng về sân viện của mình, cước bộ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng là chạy chậm, khi về đến viện của mình, nước mắt liền nhịn không được ào ào rơi xuống.