Thịnh Thế Sủng Phi

Chương 51




Nam tử trẻ tuổi bất chợt nắm quyền đánh tới ngực nam tử trung niên, động tác kia vừa nhanh vừa mạnh bạo quả thật không làm cho ai có thể chống đỡ, nhưng hiển nhiên nam tử trung niên kia cũng không đơn giản, nhanh chóng ngửa về phía sau tránh khỏi quyền phong, ngay sau đó đưa tay bắt được cánh tay nam tử trẻ tuổi......, hai người ngươi tới ta đi bảy tám hiệp, vẫn không phân thắng bại. 【 Cập Nhật mau &nbp;&nbp; xin tìm tòi 】

Sức lực nam tử trẻ tuổi đã suy yếu, cử động một chút đã thấy ngực khó chịu, hắn lui ra một bước, hiển nhiên chuẩn bị kết thúc trận đánh nhau này, tựa vào cây cột kế bên, hít một hơi thật sâu, ánh mắt sâu hút nói: " Ngươi đã sớm biết thân phận của Trẫm rồi?"

Nam tử trung niên kia nghe được lời này, sắc mặt bỗng thay đổi, quỳ bịch xuống, nói, "Khấu kiến bệ hạ."

Thì ra là người này không phải ai khác, chính là Hoàng đế mất tích đã lâu.

Hoàng đế híp mắt nhìn hắn, trên người tản ra hơi thở không giận mà uy, nói, "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"

Nam tử trung niên biết đến giờ phút này đã không có cách nào giấu diếm nữa, nói không bỏ sót chút nào: “Bệ hạ, vi thần bất tài, là Vũ Định Hậu Chu Đào Chân."

Hoàng đế không nghĩ tới người cứu mình một mạng lại là phụ thân của Chu Thanh Nhược, bất chợt cảm thấy cảm xúc đan xen, mặc dù bao hoài nghi vốn không nhiều đã tiêu tán đi nhưng vẫn hỏi, " Làm sao chứng minh?"

Chu Đào Chân kể lại thân phận lai lịch của mình, nói, "Lúc Vân Quý Tổng đốc tạo phản, vi thần liền mang theo một nhóm người hầu cận đào tẩu, ẩn trong sơn dã, sau lại nghe nói Bệ hạ ngự giá thân chinh nên mang theo người đi nghênh đón, lấy công chuộc tội, ai biết nửa đường lại nghe tin Bệ hạ mất tích, thần từng sống tại đất Miêu một thời gian, quen thuộc chỗ này, nghĩ tới có phải đi theo nước sông tới lòng chảo chỗ này không......."

Hoàng đế liếc nhìn bốn phía, nơi này là một lòng chảo, núi vây quanh bốn phía, căn bản cũng không có đường ra, lúc ấy y theo nước sông nhẹ nhàng đi vào, ở trên bờ hôn mê một ngày một đêm, nếu không phải là Chu Đào Chân kịp thời chạy tới, chỉ sợ y cũng đã thành thức ăn cho dã thú.

"Vi thần sợ đêm dài lắm mộng, phái binh sĩ đi mật báo, sau đó mang theo những người hầu cận khác từ bờ sông lặn xuống nước đi vào, thật may mắn đã không tới trễ."

"Tại sao có thể chui vào được lại ra không được?" Vẻ mặt Hoàng đế đã hòa hoãn rất nhiều, giơ tay lên bảo Chu Đào Chân đứng dậy, mặc dù đáp án của vấn đề này y đã sớm biết nhưng vẫn là không nhịn được đặt câu hỏi lần nữa.

"Chuyện này vi thần đã nói rồi, bên ngoài có thể ẩn vào tới là bởi vì có thác nước, nước trôi vào trong hồ nổi bọt khí đầy đủ, có thể cung cấp không khí để hô hấp, nhưng là ngược lại từ bên trong muốn đi ra ngoài lại không có thác nước như vậy." Chu Đào Chân vẫn kiên nhẫn giải thích, "Bệ hạ, lúc thần còn ở bên ngoài đã phái người đi báo tin, chỉ cần ta nhẫn nại chờ đợi nhất định sẽ có viện binh."

"Ở đây chắc cũng nửa năm rồi nhỉ?" Hoàng đế bất đắc dĩ cười.

Chu Đào Chân cũng có chút thấp thỏm, từ trước đến giờ ông tính toán sót chút nào nhưng ai biết vào thời khắc mấu chốt này lại xảy ra sai sót, rõ ràng người ông phái đi báo tin là tùy tùng cơ trí nhất của ông, làm sao đã lâu rồi lại không có tin tức?

"Là lỗi vi thần." Chu Đào Chân lại quỳ xuống dập đầu nhận sai.

Hoàng đế lắc đầu, nghĩ đến người trước mắt là phụ thân của Chu Thanh Nhược thì không thể thờ ơ nổi, giọng nói cũng hòa hoãn rất nhiều, nói, "Đứng lên đi. Ngươi cũng không nghĩ lại xảy ra ngoài ý muốn mà thôi." Đúng là ngoài ý muốn, đã nửa năm lại không chút tin tức, hoặc chính là xác định y đã chết, không còn tìm kiếm......, hoặc chính là đã cải triều hoán đại rồi (thay đổi triều đình mới, thời đại vua mới), y không lo lắng người khác, duy chỉ không yên lòng cho Chu Thanh Nhược, một mình nàng ở trong cung có khỏe không?

***

Dự tính ngày sinh của Chu Thanh Nhược chỉ còn mấy ngày, mấy ngày nay Lục Bội Ninh và Hoàng Tứ đều vô cùng khẩn trương, buổi tối hôm nay, lúc dùng bữa tối Lục Bội Ninh uống hơn hai ly rượu, hốc mắt y trũng sâu, có vẻ rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sáng trong trẻo, nói, "Ngươi đã đưa tới hết người chưa?"

Hoàng Tứ cung kính rót đầy ly rượu cho Lục Bội Ninh, nói, "Tất cả đại thần đều tập trung ở Văn học điện, ngoài cửa đều là tay chân tâm phúc của ta, đại nhân không cần lo lắng."

Lục Bội Ninh hài lòng cười cười, một hơi uống cạn ly rượu, ngay sau đó giơ bầu rượu lên rót đầy cho Hoàng Tứ, thấy Hoàng Tứ lúng túng kinh hoảng đứng dậy đỡ ly rượu, một bàn tay to đè người xuống, giọng điệu ôn hòa nói, "Mấy ngày nay chính là lúc hai chúng ta cùng sinh cùng tử, đừng quá câu nệ, qua cửa ải khó khăn này, ngươi chính là huynh đệ ta."

Hoàng Tứ xuất thân không cao, có thể trong rất nhiều người trổ ra hết tài năng chính là dựa vào tính tình ngay thẳng của hắn, tính tình trung hậu, còn có võ nghệ không tầm thường, mà võ nghệ của Lục Bội Ninh ở trong cung cũng được công nhận là cao thủ nhất đẳng, cường giả từ trước đến giờ sùng bái cường giả (kẻ mạnh), Hoàng Tứ rất sùng bái Lục Bội Ninh, hắn kích động nói, "Có thể trải qua sống chết cùng Lục đại nhân, là vinh hạnh của ta."

"Không phải là vì ta." Ánh mắt Lục Bội Ninh biến thành nghiêm trang, nhìn về cung điện Chu Thanh Nhược xa xa, nói, "Là vì Bệ hạ, vì tương lai của công chúa điện hạ và nương nương."

"Đúng, ta nói sai." Hoàng Tứ lại không nhịn được đứng dậy, hoảng loạn nói.

Lục Bội Ninh cười, vỗ vỗ bờ vai trấn an hắn, nói, "Ngồi xuống đi."

Hai người lại tiếp tục uống thêm vài ly, căng thẳng quá lâu, có lúc thật phải cần lấy cồn đến xua đi căng thẳng, trên mặt Hoàng Tứ đã hiện lên hai đốm màu đỏ, càng tôn lên làn da ngăm đen như bụi than của hắn, hắn có chút hoang mang nói, "Đại nhân, chúng ta nhốt tất cả những vị quan nhất phẩm triều đình, ngộ nhỡ sau này bị tính sổ......"

Lục Bội Ninh cười không sao cả, nói, “Muốn một cái mạng của ta thì lấy đi, ta không quan tâm." Lục Bội Ninh vỗ vỗ ngực, made by ..., "Nương nương không muốn làm những chuyện tình bẩn thỉu kia, trong lòng ta dù có phần bội phục, nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nương nương bị tổn thương, cho nên......” Chu Thanh Nhược không đồng ý dùng phương thức đổi đứa bé để bảo toàn cho mình, Lục Bội Ninh lại không thể nhìn Chu Thanh Nhược lâm vào tình cảnh nguy hiểm, cho nên để đạt được mục đích bảo toàn cho nàng, hắn sẽ dùng thánh chỉ mang những quan viên văn triệu vào hoàng cung, sau đó nhốt ở trong điện Văn học.

"Còn có ta nữa." Hoàng Tứ thấy Lục Bội Ninh nói lời đại nghĩa nghiêm nghị như vậy, chỉ có cảm giác lo lắng trong lòng mình thật có chút buồn cười, trong đầu dâng lên khí thế hào tình, nói, "Hoàng Tứ ta vì Bệ hạ, vì nương nương cũng sẽ không màng sống chết Tử Nhi Hậu Dĩ."

"Được, ta sớm xác định ngươi là một hảo hán."

Hai người lại uống thêm một ly, Lục Bội Ninh nói, "Hoàng Thống lĩnh, nếu như Bệ hạ ở chỗ này, tất sẽ cảm kích ngươi đã che chở nương nương, che chở huyết mạch của y."

Hoàng Tứ bắt đầu kích động, hình như đang tưởng tượng ra sắc mặt vui mừng cảu Hoàng đế, bỗng đứng dậy nói, "Đây là vi thần nên làm."

Trăng sáng treo lên ngọn cây, lục Bội Ninh đứng lên, Hoàng Tứ cũng đứng lên theo, hai người nói năng thẳng thắn, trong lòng hết sức sảng khoái, cũng đều là  người tửu lượng tốt, vào lúc này không có say rượu ngược lại tinh thần càng phấn chấn hơn, Lục Bội Ninh nói, "Ngươi đi trông coi Văn học điện, ta đi qua chỗ nương nương nhìn một chút."

Hoàng Tứ cung kính gật đầu, hai người tự động tách ra.

Lúc Lục Bội Ninh chạy tới Vĩnh Hòa điện nghe bên trong có một giọng nói nữ nhân, "Nương nương, ngài đã từng nghĩ tới nếu sinh hạ thực đúng là công chúa thì phải làm sao?”

"Đây là ai vậy?" Lục Bội Ninh cau mày hỏi.

Cung nữ đứng bên nhíu mày nói, "Lục đại nhân, đây là cô cô nương nương."

"Chu Tố Mai?" Trên mặt Lục Bội Ninh thoáng qua vẻ tàn khốc sải bước đi vào, bên trong nhà Chu Thanh Nhược vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế thượng vị, Chu Tố Mai vẻ mặt oán giận chỉ trích Chu Thanh Nhược, mà đứng sau bà lại mang vẻ mặt lo lắng hai tỷ đệ Chu Tùng Dương và Chu Đan Dương.

Chu Tố Mai thấy Chu Thanh Nhược thờ ơ càng phát kích động, nói, "Rốt cuộc ngài có đầu óc không đó? Nếu ngài có gặp không may gì, đứa trẻ sẽ làm sao?"

Chu Thanh Nhược toàn tâm toàn ý vuốt bụng mình, vẻ mặt hờ hững.

"Cô cô, ngươi đừng nói nữa!"

"Cô cô, đây là nương nương, có phải ngài điên rồi hay không?"

Chu Tố Mai đã ẩn nhẫn lâu rồi, lần bộc phát này là góp nhặt những tức giận lúc trước, hất tay hai tỷ đệ Chu Tùng Dương ra, trên mặt thoáng qua lệ khí, giọng căm hận nói, "Là nương nương thì sao chứ? Hôm nay nàng hoàn toàn không đem mình làm người Chu gia, phụ thân các ngươi ở Vân Quý không biết sống chết, nàng lại liều mạng, được, dù sao nữ nhi đã gả ra ngoài như tát nước đi, vậy cũng thôi, hiện nay nàng biết rõ thai nhi trong bụng là một công chúa, lại không hề làm gì, chẳng lẽ chờ đứa bé sinh ra được rồi để cho các đại thần đánh hội đồng, không muốn chết tử tế hả? Ngài chết không cần gấp gáp! Tại sao còn muốn kéo cả Chu gia?"

Sắc mặt hai tỷ đệ Chu Tùng Dương trắng xanh, hình như không thể giải thích vì sao Chu Tố Mai lại dám nói ra lời nói máu lạnh vô tình thế này.

Chu Thanh Nhược hình như sớm đã biết, cũng không có phản ứng gì kịch liệt, ngược lại càng bình tĩnh  hơn hỏi, "Thật là kỳ quái, cô cô vẫn sống trong hậu cung, làm thế nào biết ta nghi ngờ chính là công chúa?"

Mặc dù mấy vị ngự y đã sớm chẩn đoán qua giới tính thai nhi, đây cũng là một chuyện cực kỳ bí ẩn, những tên ngự y kia sau khi chẩn mạch xong đã bị giam lỏng tạm thời ở trong hậu cung, cũng là muốn giữ bí mật, chờ sau khi đứa bé đi ra tự nhiên sẽ thả ra ngoài.

Lần trước Chu Tố Maivô lễ với Chu Thanh Nhược vẫn ở trong cung học tập quy củ, nàng vừa không có đường, cũng không có đường dây gì, dĩ nhiên là sẽ không biết những thứ này.

Nhưng hôm nay bà ta lại như một kẻ điên, đột nhiên chạy vào không nói, còn không chú ý hết thảy đi chỉ trích Chu Thanh Nhược giống như đã uống nhầm thuốc. Cho nên tại sao bà lại biết?

Thật ra thì kích thích như vậy khiến Chu Thanh Nhược sẽ phải chuyển dạ là vô cùng nguy hiểm......, lúc này sợ nhất là cảm xúc kích động hoặc bị đả kích, cũng may Chu Thanh Nhược kể từ lúc mang thai đã bắt đầu trải qua rất nhiều chuyện, bao gồm Hoàng đế mất tích, quần thần ép buộc, chuyện đại sự trong cung này, cho nên tâm trí cũng thay đổi hết sức kiên định, lời Chu Tố Mai như vậy đối với nàng mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Chu Tố Mai nghe lời nói của Chu Thanh Nhược hơi co rút đầu một chút, nghĩ tới tin tức chính mình đưa tới dù sao cũng là nghe nói......, có điều rất nhanh bà đã bị tức giận thay thế, cảm thấy bất kể như thế nào Chu Thanh Nhược cũng phải thất lễ, ai kêu nàng vẫn luôn ngu xuẩn vì tư lợi như vậy? "Ngươi mặc kệ ta biết được khi nào, dù sao rốt cuộc ngươi định làm như thế nào? Có phải muốn cả nhà chúng ta chôn theo ngươi?"