Thịnh Thế Kiều Y

Chương 94: Đồng Nhân Đường Được Thành Lập




Sáu người con trai của Trung Dũng Bá, ngoài Lương Hi ra thì đều đã lập gia đình. Cũng giống như đám con cái của những gia đình phú quý khác, họ hầu như đều không thích đọc sách, không muốn luyện võ, chỉ sống mơ màng qua ngày.

Ngoài chuyện đó ra thì cũng chẳng còn gì. Điều duy nhất khiến người khác chê trách chính là, phu nhân Đoạn thị của Trung Dũng Bá là một người phụ nữ rất lợi hại. Mà Trung Dũng Bá lại có phần sợ vợ, cho nên việc trong việc ngoài đều do Đoạn thị quyết định.

Lương Hi, người được làm mai với Thanh Chỉ là đứa con trai thứ năm. Mẹ ruột mất sớm, bản thân cậu ta cũng không nhận được sự yêu thương từ vợ chồng Trung Dũng Bá, cho nên cứ như người vô hình trong phủ, cuộc sống rất là khổ sở.

Nhưng người này lại học hành rất giỏi, điềm tĩnh, biết điều, mười sáu tuổi nhưng đã là cử nhân. Chỉ có điều, không biết tại sao lần thi xuân năm đó, cậu ta lại thổ tả không ngừng, sau đó bị người ta khiêng ra khỏi trường thi, cho nên lỡ mất công danh.

Do phụ mẫu không hề quan tâm, lại chỉ là con thứ xuất, cho nên cậu ta bị con gái những gia tộc có quyền có thế khinh thường. Còn con gái những gia tộc thấp hơn thì cậu ta lại không ưng.

Thêm vào đó, cậu ta quyết phải thi cho được công danh nên cả ngày vùi đầu học hành, không màng thế sự hồng trần. Một hậu sinh tốt đẹp như vậy, vậy mà năm mười chín tuổi vẫn chưa thành thân.

Thanh Hoàn nghe Nguyệt nương nói mà không khỏi chau mày.

Theo lý mà nói, cuộc hôn nhân này không hề môn đăng hộ đối. Mặc dù Nhị tỷ là thứ xuất nhưng từ nhỏ đã được đích thân phu nhân nuôi dạy. Hơn nữa, cho dù phụ thân không phải chức cao vọng trọng gì, những rốt cuộc vẫn là tam phẩm.

Mặc dù Cố phủ không còn quyền thế như trước đây, nhưng các tiểu thư trong phủ được gả đi cũng không bao giờ bị thiếu ngân lượng. Tại sao cô luôn có cảm giác, Nhị tỷ gả thế này là đang bị gả thấp vậy.

Nguyệt nương biết sự nghi hoặc trong lòng tiểu thư, vội vàng nói:

"Có người nói, dựa vào học vấn của người này, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì nhất định sẽ đứng trong số năm mươi người đứng đầu của Nhị Giáp."

Thanh Hoàn lập tức hiểu ra.

Nữ tử thời này lập gia đình đều chỉ nhằm vào hai thứ. Một là vì gia thế, hai là vì nhân phẩm. Phu nhân

không nhắm tới gia thế của Trung Dũng Bá phủ mà là đánh giá cao con người Lương Hi.

Năm mươi người đầu tiên của Nhị Giáp chắc chắn sẽ được vào Hàn Lâm Viện. Như vậy coi như là Lương Hi đã thoát khỏi được cái phủ Trung Dũng Bá kia rồi.

Hơn nữa, cậu ta còn ít tuổi mà đã rất có chí khí. Chỉ riêng với cái tính không chịu thua đó thôi, sau này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn cũng sẽ lên tới được chức quan tam tứ phẩm, vợ con được sống sung sướng theo, làm rạng danh cho gia đình.

Nhị tỷ được gả cho cậu ta, nhìn có vẻ chịu thiệt thòi nhưng về lâu về dài lại rất có lợi.

Thanh Hoàn nghĩ thông suốt bèn thở dài:

"Phu nhân quả là người thông thấu, nhưng tất cả chỉ là bề ngoài. Không biết con người Lương Hi có biết yêu thương vợ con, có trách nhiệm với gia đình hay không."

Nguyệt nương cười nói:

"Trần Bình nói, trong phòng của hắn chỉ có đúng một nha hoàn. Hắn từ chối tất cả những gì Đoàn thị ban cho. Hơn nữa, hắn cũng chưa từng đi mấy chỗ trăng hoa bao giờ, xem ra con người này cũng khá đàng hoàng."

Thanh Hoàn cũng thấy hơi yên tâm.

Một người có tiềm lực như vậy lại ru rú trong nhà, không tham hoa háo sắc, Nhị tỉ có được một bến đỗ như vậy thì tốt quá rồi.

"Phúc bá có nhắc tới việc về thôn trang không?"

"Bẩm tiểu thư, Tiễn Phúc đã giao cho Trần Bình xử lý. Cùng lắm là mười ngày, nửa tháng, nhất định sẽ có tin tức."

Thanh Hoàn xoa trán, thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy thị không phải là người dài dòng. Chỉ cần hôn sự được quyết định, bà cụ liền gửi ngày tháng năm sinh của Thanh Chỉ sang bên nhà trai.

Điều khiến mọi người thấy kỳ lạ chính là, có vẻ như phía phủ Trung Dũng Bá cũng rất gấp gáp. Họ cũng nhanh chóng đưa ra ngày sinh tháng đẻ của Lương Hi.

Hai nhà cùng tìm tới cao tăng đắc đạo của chùa Duyên Cổ để hỏi thì đều được nói là ngày sinh hợp nhau, cuối cùng thì Ngụy thị cũng có thể yên tâm.

Lúc này bà cụ mới gọi Thanh Chỉ tới trước mặt, nói cho cô nghe về chuyện hôn sự.

Cuối cùng bà cụ lại nói thêm:

"Tổ mẫu đã gặp thằng bé kia rồi, rất có chí khí, cũng rất trầm tĩnh, chắc chắn không phải là thứ dơ bẩn. Từ nhỏ nó đã bị đích mẫu Đoạn thị nắm trong tay, sống rất khổ cực, cũng coi như là cùng hoàn cảnh với con."

Thanh Chỉ xấu hổ cúi đầu.

"Xuân thí sắp tới, dựa vào bản lĩnh của nó, công danh sẽ được ổn định, con theo nó rồi, sau này sẽ có tương

lai."

Thanh Chỉ cảm kích, quỳ xuống dập đầu lạy Ngụy thị ba lạy.

"Đa ta tổ mẫu đã suy nghĩ cho tôn nữ."

"Nếu có thể suy xét kỹ càng hơn thì cũng có thể tìm được người tốt hơn cho con. Nhưng tổ mẫu sợ có người lại lấy con ra để bắt quàng làm họ, lấy con làm lợi thế, cho nên ta mới vội vàng quyết định luôn.

Thanh Chỉ rơm rớm nước mắt. Cô còn cho rằng, cùng lắm thì bản thân chết luôn cho xong, nào ngờ mọi chuyện lại đột ngột thay đổi, Cao phủ chủ động từ hôn.

Sống sót được sau kiếp nạn thì cô còn có gì có thể lựa chọn. Gia đình như vậy, thân phận như vậy đã tốt hơn người của Cao phủ rất nhiều.

Ngụy thị khẽ thở dài:

"Những điều tổ mẫu có thể làm cho con chỉ có như vậy. Tương lai sau này là tốt hay xấu đều dựa vào con cả. Người trong phủ đó nhiều, quan hệ cũng nhiều, chắc chắn con sẽ gặp trắc trở. Con chỉ cần nhớ một điều rằng, luôn phải đồng lòng với phu quân của mình, rồi nhất định sẽ có một ngày được sống sung sướng."

Thanh Chỉ không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã.

Sau thất bại của chuyện nhà Cao phủ, phụ mẫu cô không những lúc nào cũng mặt co mày cáu, mà khi gặp cô còn tỏ ra khó chịu, cứ như người khiến hôn sự thất bại là cô.

Trước khi đi phía Tây truyền chỉ, phụ thân đã gọi hai ca ca vào phòng nói chuyện. Nhưng từ đầu chí cuối, ông ấy đều không nói với cô một câu nào, giống như cô không hề tồn tại.

Mặc dù trái tim sớm đã đóng băng, nhưng nhìn thấy cha ruột đối xử với mình như vậy, Thanh Chỉ vẫn cảm thấy đau lòng. Tổ mẫu suy nghĩ cho cô đến vậy, đã là phúc phận rất lớn dành cho cô rồi.

Chỉ mong rằng, người đàn ông kia có cùng thân phận thứ xuất như cô, thì sẽ yêu thương cô, cả hai sẽ có một cuộc sống hòa hợp, sinh con dưỡng cái, sống tới đầu bạc răng long.

Thanh Chỉ thầm hi vọng.

Sau khi quyết định hôn sự thì Trung Dũng Bá phủ cũng chọn xong ngày luôn. Đó là ngày hai mươi tám tháng mười, vừa hay là sinh nhật lần thứ mười sáu của Thanh Chỉ.

Thanh Hoàn tính toán, vẫn còn tám tháng nữa. Chỉ cần qua tám tháng nữa thôi, cô có thể làm việc mà không cần cố kỵ tới Cố phủ nữa.

Nguyệt nương hiểu rõ nhất tâm sự của Thanh Hoàn. Bà cố ý nói nhỏ:

"Tiểu thư, vừa tròn sáu năm Nhị nãi nãi qua đời."

Thanh Hoàn gật đầu:

"Bà nhớ, ta cũng nhớ, chúng ta đợi tám tháng nữa."

Hôn sự được sắp xếp song, Cố Thanh Chỉ cũng ít xuất hiện trước mắt đám đông. Ngoài việc sáng tối đi thỉnh an ra, cô chỉ trốn ở trong phòng thêu thùa áo cưới.

Phu nhân ngày đêm lo lắng cho hôn sự của Thanh Chỉ. Sau khi mọi việc đã sắp xếp xong, bà cụ cảm thấy không được khỏe, trong phủ lại mời thầy đến khám.

Thanh Chỉ cảm động trước ân tình của lão phu nhân suốt những năm qua, cho nên cũng như những lần trước, hầu hạ sớm chiều trước giường. Nhưng kỳ lạ là, lần này bị bệnh, lão phu nhân lại không để Nhị tiểu thư chăm sóc, chỉ bảo hai người con dâu ở lại.

Người của Cố phủ chỉ cho rằng phu nhân không muốn làm phiền Nhị tiểu thư đã đính hôn, chỉ có Thanh Hoàn mới biết, phu nhân giúp Nhị tỷ sắp xếp hôn sự ổn thỏa xong, tấm lòng của bà cụ dành cho Nhị tỷ đã không còn như lúc trước nữa rồi.

Nhị tỷ gả đi sẽ là con cháu nhà người ta. Tổ tôn dù có tri kỷ đến mấy thì cũng không thể bằng con của chính mình.

Thanh Hoàn không có thời gian để tâm những việc cỏn con như vậy. Tiệm thuốc mà Tào Tử Ngang phụ trách thành lập, giờ chỉ thiếu có một cái tên. Cô cố gắng suy nghĩ mấy ngày trời nhưng vẫn không nghĩ ra được.

Do suốt ngày đều suy nghĩ nên đêm đó, Thanh Hoàn mơ thấy một thành phố với xi măng cốt thép, trong đó có một y quán với cái tên lâu đời, Đồng Nhân Đường.

Sau khi tỉnh lại, cô đã viết ra ba chữ này, lệnh cho Nguyệt nương đưa tới Kim phủ. Tiễn Phúc và Tào Tử Ngang nhất trí, lập tức lệnh người làm biển, treo lên ngoài cửa tiệm.

Ngày mồng hai tháng Hai, tiệm thuốc Đồng Nhân Đường chính thức khai trương. Tào Tử ngang ngồi trong tiệm khám bệnh. Bảy, tám chàng trai tuấn tú thì phụ trách bốc thuốc, thu ngân lượng.

Điều khiến mọi người thấy kì lại là tiệm thuốc này chỉ khám bệnh cho nữ, từ chối khách nam.

Tin tức được truyền ra ngoài, mọi người cảm thấy kỳ lạ không thôi. Trong thời đại này, tư tưởng nam quý nữ tiện đã ăn sâu vào trí óc mỗi người, vậy mà nơi này chỉ khám bệnh cho nữ, đúng là bị điên rồi. Không quá nửa năm, Đồng Nhân Đường này chắc chắn sẽ phải đóng cửa.

Trong ba ngày đầu Đồng Nhân Đường khai trương, cửa tiệm vắng ngắt, không có một người bệnh nào đến khám. Tào Tử Ngang sắp không nhịn được nữa, trong miệng nổi đầy nốt nhiệt.

Trần Bình cũng không chịu nổi, đêm khuya trèo trường tới cầu cứu tiểu thư.

Thanh Hoàn cầm lò sưởi làm bằng sứ có hoạ tiết bằng chỉ vàng, vẻ mặt rất bình tĩnh, ung dung nói một câu:

"Vội gì, chắc chắn sẽ có người tới, các ngươi cứ chờ đó."

Tào Tử Ngang bất lực, lại đợi thêm năm ngày.

Sau năm ngày, một vị quý phu nhân đi ngang qua Đồng Nhân Đường, bỗng nhiên lại bị đau bụng. Nhìn thấy bên đường có một tiệm thuốc nên bà ta cũng chẳng quản nó hay dở ra sao, chỉ lệnh người dìu vào trong để khám bệnh.

Quý phu nhân nhìn thấy mặt tiền của Đồng Nhân Đường thì đôi mắt đã sáng lên.

Bên trong cửa tiệm rộng rãi, sáng sủa. Đồ đạc nguyên màu gỗ trông rất lịch sự, tao nhã. Bà ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã được mời vào bên trong phòng.

Bên trong căn phòng nhỏ này, không, phải nói là thư phòng thì đúng hơn, có một người đàn ông đã ngồi sẵn bên trong. Vừa nhìn thấy bà ta đi vào, hắn ta liền ra hiệu cho bà ta ngồi xuống.

Phu nhân nhìn thấy đó là một người thanh niên bèn quay người định bỏ đi mà chẳng thèm suy nghĩ, nhưng bụng bà ta đau quá, cuối cùng chỉ còn cách ngồi xuống, bất đắc dĩ đưa tay ra.

Một chiếc khăn gấm được đặt lên cổ tay của bà ta. Người thanh niên chau mày bắt mạch. Chỉ chốc lát sau, hắn ta đã kêu người lấy một bình sứ màu trắng từ trong phòng thuốc ra, đưa cho bà ta uống với nước.

Phu nhân bán tín bán nghi nhưng ánh mắt rạng ngời, nụ cười dịu dàng của người thanh niên thật sự rất dễ khiến người ta cảm thấy tin tưởng.

Phu nhân dùng thuốc xong. Người thanh niên lệnh cho nha đầu dìu bà ta vào phía sau tấm bình phong nghỉ ngơi.

Phía sau bức bình phong được bố trí giống như chốn khuê phòng của các tiểu thư, trông vô cùng xa hoa lại yên tĩnh, thanh nhã. Trên chiếc bàn gỗ hồng là một bức tượng Quan Âm Bồ Tát, phía trước cắm ba cây hương, khói hương bay lên nghi ngút.

Phu nhân lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái. Rõ ràng là bụng đã giảm đau đi rất nhiều.

Bà ta nằm trên giường khoảng nửa khắc thì cơn đau biến mất. Quý phu nhân ngồi dậy, đi ra khỏi phòng, bước tới dược đường. Ở ngoài này, đã có người chờ sẵn, đưa cho bà ta toa khám mà Đường y sư đã viết ra.

Bà ta nhìn thoáng qua, trên giấy viết rõ nguyên nhân gây bệnh, triệu chứng, cùng với sau này cần chú ý điều gì. Chữ viết cũng rất đẹp.

Lúc này, lại có thêm một người nữa đưa thuốc đã bốc xong tới tay nha hoàn của vị phu nhân.

Phu nhân không nhịn được bèn nhìn xung quanh, đôi mắt ánh lên sự khen ngợi. Bà ta lập tức lệnh cho nha hoàn lấy ngân lượng ra trả.

Trên đường về phủ, vị quý phu nhân không khỏi nhớ lại những trải nghiệm trong nửa ngày qua, càng nghĩ càng thấy thú vị. Về tới nhà, bà ta kể chuyện này cho

những người phụ nữ khác ở trong phủ của mình nghe. Ai cũng tấm tắc khen lạ kỳ.

Từ đó về sau, nhờ sự truyền miệng của các phu nhân chốn Kinh thành, phong cách khám bệnh của Đồng Nhân Đường đã được lan truyền đi khắp nơi. Có người nghe nhưng coi thường, cũng có người muốn thử trải nghiệm điều mới lạ.

Dần dần, trước cửa Đồng Nhân Đường bắt đầu có xe ngựa dừng lại. Ban đầu là một ngày một chiếc, dần dần một ngày vài chiếc. Nhưng hễ là người tới đây khám bệnh, chỉ cần tới một lần là chắc chắn sẽ trở thành khách trung thành của Đồng Nhân Đường. Không những nơi đây có khung cảnh thanh nhã, phục vụ thư thái, chưa kể vị đại phu tọa chẩn trông vô cùng nho nhã, khiến các phu nhân đều yêu mến vô cùng.

Truyện convert hay : Tuyệt Đại Thần Chủ