*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đứng lên, ánh mắt Tổng thanh tra lập tức giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào mắt Bạch Nhược Y: “Vốn dĩ đã đạt được hạng mục này, không có vấn đề gì cả. Tôi nghe đồng nghiệp trong công ty nói rằng hai ngày qua Thẩm Đình Thâm tới đây tìm Phó Tổng giám đốc nhiều lần. Nghe nói mỗi lần anh ta tới đều bị Phó Tổng giám đốc đuổi ra ngoài.”
Bạch Nhược Y bỗng cảm thấy sợ hãi, xem ra Tổng thanh tra này không hề đưa ra đối sách mà chỉ đang ném nổi. Quả nhiên, các Đổng sự trong phòng họp lập tức quay ngược mũi nhọn và nhắm thẳng vào Bạch Nhược Y, cả đám hùng hổ: “Sao cô có thể đối xử2với Thẩm Đình Thâm như vậy? Cô có biết anh ta có địa vị thế nào ở thành phố H này không, bao nhiêu người muốn gặp còn không gặp nổi, thế mà cô dám đuổi anh ta ra ngoài ư?”
“Chẳng lẽ anh ta đột ngột sửa miệng nói không hợp tác với chúng ta, hóa ra là vì Phó Tổng giám đốc đắc tội à?!”
Lúc ấy Cố Thần Trạch đang xử lý công việc cùng Bạch Nhược Y, anh biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình hình trước mặt, đa số Đổng sự cứ anh một câu tôi một lời, hoàn toàn không cho Cố Thần Trạch cơ hội mở miệng nói chuyện.
Tổng thanh tra thấy mọi người nói nhiều như thế, cô ta kiêu ngạo hất cằm lên,6dùng lỗ mũi để nhìn Bạch Nhược Y: “Do đó, tôi cảm thấy lần này giành lấy cơ hội hợp tác một lần nữa, Phó Tổng giám đốc nên đáp lại rằng làm việc nghĩa không được chùn bước.”
Cô nàng Tổng thanh tra này vốn là công nhân viên cũ của Bạch thị. Kể từ ngày đầu tiên Bạch Nhược Y đến công ty, cô ta đã đầy bụng bất mãn với cô. Nếu chỉ có một mình Tổng thanh tra, Bạch Nhược Y vốn không cần ra vẻ giả tạo, nhưng bây giờ có nhiều Đổng sự đứng về phía cô ta như vậy, có lẽ bởi vì Bạch Nhược Y nhìn cảnh tượng này như thấy bóng ma tâm lý, cho nên bây giờ cô chỉ ngạc nhiên nhìn Tổng thanh tra,0hoàn toàn không mở miệng giải thích.
Mấy Đổng sự thay thế còn tưởng rằng Bạch Nhược Y ngầm thừa nhận những gì mà Tổng thanh tra nói. Cả đám bọn họ càng thêm kích động đứng dậy, thậm chí có vài lão Đổng sự thân phận cao quý chỉ thẳng tay vào Bạch Nhược Y: “Họa này đã do Phó Tổng giám đốc gây nên, đương nhiên cô ta phải một mình gánh chịu, các vị thầy tôi nói đúng hay không?” “Phải, đây là điều chắc chắn.”
Mấy Đổng sự ào ào phụ họa, nghe giọng điệu của họ hoàn toàn không muốn hỏi tới ý nghĩ trong lòng Bạch Nhược Y.
Dường như bọn họ đã quên hạng mục này vốn do Bạch Nhược Y tự mình giành được.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô5trở thành người bị ngàn người chỉ trỏ, bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió, trơ mắt nhìn những kẻ đó buộc mình chịu tội. “Được rồi, các vị cũng biết tính cách Thẩm Đình Thâm. Dựa vào sức của một mình Phó Tổng giám đốc, làm sao cô ấy vãn hồi được?” Cố Thần Trạch thật sự nghe không nổi, anh ta quát một tiếng thật lớn. Song lần lên tiếng này của anh ta lại không hữu hiệu như lần trước. Mọi người đã nhận định là Bạch Nhược Y gây họa nên hoàn toàn không kiêng kỵ Cố Thần Trạch nữa. Đặc biệt là vị Đổng sự lớn tuổi kia cứ cậy già lên mặt, dẫn đầu đoàn người phản bác anh: “Tổng giám đốc, nói ra thì bây giờ9cậu ngồi ở vị trí này, thật tình cũng chẳng làm nổi thành tích gì. Nếu không nhờ cậu sinh ra ở nhà họ Cổ thì công ty này có nhiều Đổng sự với năng lực hơn hẳn cậu, người ngồi ở vị trí đó chưa phải là cậu đâu.” “Sao nào, ông muốn nói tôi không có năng lực hả?” Cố Thần Trạch đập bàn đứng dậy, trợn mắt nhìn. Đám Đổng sự cả kinh, không dám lên tiếng nữa.
Chỉ có vị Đổng sự lớn tuổi kia không hề hoảng sợ một chút nào, ngược lại còn lên mặt lạnh lùng, liếc xéo Cố Thần Trạch: “Tôi đâu có nói vậy, chỉ là tôi thấy Tổng giám đốc như cậu còn trẻ, rất nhiều việc không có kinh nghiệm. Hơn nữa Phó Tổng giám đốc kia cũng do cậu đặc biệt mời tới, cô ta gặp phải phiền toái, cậu cũng phải có trách nhiệm đấy nhé.”
Mãi đến bây giờ, Bạch Nhược Y mới chính thức hiểu được tình cảnh của Cố Thần Trạch ở trong công ty. “Các người đừng quên rằng hạng mục này vốn do Bạch Nhược Y giành được. Cô ấy giành lấy lợi ích cho công ty, bây giờ xảy ra chuyện, các người bắt cô ấy phải một mình gánh chịu ư?” Cố Thần Trạch phản bác lại, cần cổ anh ta đã sung huyết đỏ bừng.
“Tổng giám đốc, bây giờ không phải lúc để cậu bao che khuyết điểm. Chẳng lẽ cậu không hiểu à? Hạng mục này không chỉ vô cùng quan trọng với công ty mới như chúng ta, ngay cả nhà họ Cổ cũng đặt rất nhiều tâm huyết để thi công. Nếu như mất trắng, tôi nghĩ Cô thị của cậu cũng chẳng khá hơn đâu...” Khi lão Đổng sự nói những lời này, tia sáng từ mắt ông ta đã phản chiếu rõ ràng trong mắt Bạch Nhược Y..
Bạch Nhược Y không biết hóa ra hạng mục này có liên quan rất lớn đến Cố thị; song kể từ khi xảy ra cơn sóng gió lộ bí mật, Cố Thần Trạch chưa từng đề cập với cổ về tầm quan trọng của hạng mục. Anh ta một lòng suy nghĩ cho cô, sợ cô tự tạo gánh nặng cho bản thân, nhưng chính cô lại hại anh ta thành như vậy. Lông mày Bạch Nhược Y nhíu lại, trong lòng cô vô cùng hối hận. Nếu lúc đó cô không xúc động như vậy, dẫn tới dễ dàng hoài nghi Thẩm Đình Thâm thì cơ hội hợp tác cũng sẽ không mất đi.
Cố Thần Trạch nghiêm mặt, anh vẫn còn muốn phản bác lão Đổng sự.
Bạch Nhược Y đột ngột đứng dậy. Cô vỗ vai Cố Thần Trạch, nở nụ cười tươi rói với anh ta, để anh ta ngồi xuống trước.
“Hãy để em nói.”
Cố Thần Trạch gật đầu, nghe theo Bạch Nhược Y, anh ta nghĩ cô có đối sách gì đó. Trong lòng anh ta, cô vẫn luôn là một người con gái thông minh, bình tĩnh.
“Lần này mất đi cơ hội hợp tác với Thẩm thị, tôi thân là người phụ trách chính của hạng mục này, quả thật khó mà chối bỏ trách nhiệm. Cho nên tôi đồng ý chủ động đi tìm Thẩm Đình Thâm thương lượng, cố hết sức khiến anh ta thay đổi ý định.” Bạch Nhược Y nói theo kiểu cực kỳ máy móc, không trực tiếp thừa nhận việc Thẩm Đình Thâm muốn chấm dứt hợp tác là do mình. Cô chỉ nói qua loa, hơn nữa còn bảo mình đồng ý ra sức thực hiện.
Lại là lão Đổng sự gần năm mươi tuổi kia, cặp mắt ông ta vẫn rất lợi hại, ông ta quan sát Bạch Nhược Y từ trên xuống dưới, khóe mắt đuôi mày đầy vẻ khinh thường: “Có phải Phó Tổng giám đốc nghĩ mọi chuyện đơn giản quá không? Chỉ đề cập một cách tùy tiện, sau đó bảo mình đồng ý đi tìm Thẩm Đình Thâm bàn bạc là xong sao? Ý của cô là mặc kệ kết quả thế nào, cô chỉ cần trở về nói một câu "tôi đã cố hết sức" là có thể báo cáo kết quả công việc ấy hả?” “Đúng vậy đấy Phó Tổng giám đốc, cô xem chúng tôi là đám ngốc để cô đùa giỡn à?” Tổng thanh tra vùng dậy phụ họa theo. Cố Thần Trạch đặt tay lên bàn, nắm lại thật chặt: “Các người còn muốn thể nào nữa? Lúc thảo luận thì chẳng ai muốn đi bàn bạc với Thẩm Đình Thâm, bây giờ Phó Tổng giám đốc bảo cô ấy tự mình đi, ngược lại các người còn chất vấn cô ấy ư?”
“Không phải chất vấn, vốn dĩ Thẩm Đình Thâm thay đổi ý định đều tại Phó Tổng giám đốc gây ra!” Tổng thanh tra nghển cổ, không hề thua kém chút nào. Thật vất vả mới tìm được cơ hội để nhắm vào Bạch Nhược Y, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua!