*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tra ra được là thành viên hội đồng quản trị của công ty bọn họ, Tào Nhân Thụ.” “Tào Nhân Thụ?” Thẩm Đình Thâm nghe thấy tên này, đôi lông mày còn dính nước liền nhíu lại: “Cái tên này nghe có chút quen.” “Tôi cũng nghĩ vậy. Trước đây Tào Nhân Thụ vốn là thành viên ban quản trị của Bạch thị, lúc trước ở Bạch thị, ngoại trừ Bạch Kiến ra thì ông ta là cổ đông lớn nhất.” Lý Lâm cũng đã tra qua lý lịch Tào Nhân Thụ, ông ta cũng không phải người tốt lành gì. “Hóa ra là vậy, đi thôi, đi gặp Tào Nhân Thụ thử xem.” Thẩm Đình Thâm nói xong liền cầm chiếc khăn mặt2sạch sẽ lau nước trên mặt.
Hai người không đến công ty, mà trực tiếp hẹn Tào Nhân Thụ đến một quán cà phê. Lý Lâm ngồi trong xe chờ Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm gặp riêng Tào Nhân Thụ.
Tào Nhân Thụ vừa ngồi xuống đối diện Thẩm Đình Thâm, liền mở miệng hỏi: “Không biết ngài Thẩm tìm tôi có chuyện gì?” “Tất nhiên là chuyện công ty các người.” Thẩm Đình Thâm cũng không muốn nói nhảm với ông ta, nên liền nói thẳng đến trọng điểm.
Tào Nhân Thụ nghe vậy, thở dài một hơi: “Anh yên tâm, chuyện công ty chúng tôi tiết lộ cơ mật, công ty chúng tôi nhất định gánh trách nhiệm, không làm ảnh hưởng đến tập6đoàn Thẩm thị các người, còn việc thực hiện hạng mục...”
Bộ dạng ông ta rất giống một người quản trị thực thụ, muốn cố gắng khiến hạng mục được tiếp tục tiến hành: “Chuyện lần này nhất định là có hiểu lầm gì đó, hi vọng sự hợp tác giữa hai công ty chúng ta sẽ không vì vậy mà kết thúc.”
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm hơi nheo lại, tỏa ra luồng khí nguy hiểm: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, nếu tôi muốn nói đến chuyện hợp tác giữa hai công ty thì đã không tìm ông ra nói chuyện, muốn tìm cũng trực tiếp tìm Cố Thần Trạch để nói rồi.”
Tào Nhân Thọ nhướn mày, vẻ mặt khó hiểu:0“Vậy không biết ngài Thẩm cố ý tìm tôi là vì chuyện gì?” Thẩm Đình Thâm cầm văn kiện trên người ném qua Tào Nhân Thụ. Tào Nhân Thụ vội vã nhận lấy văn kiện, mở ra xem, xem xong trong lòng ông ta bỗng trở nên hoảng loạn. Mấy thứ này làm sao tra ra được? Ông ta rõ ràng đã rất cẩn thận, chắc chắn không thể có những tấm hình và chứng cứ này.
Nhưng rốt cuộc ông ta cũng là lão hồ ly đã lăn lộn lâu trong thương trường, mặc dù chứng cứ đã bày ra trước mặt, nhưng vẻ mặt ông ta vẫn bình tĩnh, không hoảng hốt như cũ. Đồng thời ông ta cười ha ha nói: “Ngài5Thẩm, ngài làm vậy là có ý gì? Những vật này là...” “Ông muốn nói là giả ư?” Thẩm Đình Thâm nhìn thấy ông ta không có ý định nói thật, giữa hàng lông mày thoáng hiện thấy thiếu kiên nhẫn, anh liền cắt ngang lời ông ta. Sau đó giọng anh đột nhiên trầm xuống đầy lạnh lùng: “Tào Nhân Thụ, tôi khuyên ông nên nhìn cho rõ, người ngồi trước mặt ông là ai? Con người tôi không tốt tính đâu, nếu ông dám giả ngu với tôi, tôi sẽ dùng biện pháp khác đối phó với ông.” Nói xong, Thẩm Đình Thâm nhàn nhã dựa vào ghế, thoải mái đốt một điếu thuốc.
Lúc này Tào Nhân Thụ mới nhớ ra, Thẩm9Đình Thâm này không chỉ là người lăn lộn trong thương trường, mà còn là người có địa vị trong giới hắc đạo.
Nghĩ như thế, Tào Nhân Thọ không còn dám nói dối nữa.
Nụ cười trên mặt ông ta cũng dùng ngưng đọng, trong lòng thầm mắng Hạ Tiêu Tiêu, sớm biết thế này đã không giúp cô ta. Rõ ràng đã nói chỉ đối phó Bạch Nhược Y, cuối cùng sao lại kéo theo cả Thẩm Đình Thâm vào. Ở thành phố H này làm gì còn có ai dám đối đầu với Thẩm Đình Thâm.
Thế là Tào Nhân Thụ thở dài một hơi, vẻ mặt kính sợ nhìn Thẩm Đình Thâm.
“Là Hạ Tiêu Tiêu, cô ta tức không nhịn nổi nên nhất định phải hại Bạch Nhược Y không ngóc đầu lên được trong công ty, cho nên mới mượn cơ hội quyến rũ tôi. Tôi làm những việc này đều do Hạ Tiêu Tiêu chỉ điểm.”
Thẩm Đình Thâm chậm rãi nhả ra vòng khói, sương mù màu trắng ở trước mặt anh tản ra, làm Tào Nhân Thụ không nhìn rõ nét mặt anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì. “Hạ Tiêu Tiêu.” Thẩm Đình Thâm nhắc lại tên cô ta một lần. Thật là mấy ngày không gặp, bản lĩnh cô ta lại càng lúc càng lớn rồi. Chỉ có một điều Thẩm Đình Thâm vẫn chưa hiểu được, hôm đó Bạch Nhược Y tức giận với anh như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Cô ta dặn dò ông thế nào? Muốn ông làm gì?”
Ánh mắt Tào Nhân Thụ hơi né tránh, không muốn kể chuyện kia ra. Dù sao ông ta cũng là một thành viên hội đồng quản trị, làm ra việc như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy mất mặt.
“Cái này...”
“Được rồi, vậy chúng ta đến cục cảnh sát nói.” Thẩm Đình Thâm thấy đến lúc này mà Tào Nhân Thụ còn chưa chịu mở miệng, đành phải uy hiếp ông ta.
Cuối cùng trên mặt Tào Nhân Thụ cũng xuất hiện vẻ sợ hãi: “Đừng, tôi nói, tôi nói.” Tào Nhân Thọ nuốt một ngụm nước bọt, nhíu mày, chậm rãi kể chi tiết.
“Sau khi phương án công ty được duyệt qua, người trong công ty đều rất bận rộn, thường phải tăng ca rất muộn, nên Bạch Nhược Y thường không có mặt ở văn phòng. Tôi đã kêu quản lý bộ phận kế hoạch chụp lại văn kiện cơ mật trong phòng làm việc của Bạch Nhược Y, sau đó tìm người gửi văn kiện kia cho Cố Thần Trạch. Kế hoạch lúc đầu của tôi là để quản lý kia gánh trách nhiệm, sau đó nói văn kiện là do Bạch Nhược Y cố ý đưa hắn, kêu hắn tiết lộ bí mật.”
“Ông muốn đuổi Bạch Nhược Y ra khỏi công ty?” Tào Nhân Thọ gật đầu: “Ừm, tôi nghĩ Hạ Tiêu Tiêu cũng muốn như vậy, nhưng tôi không biết tại sao sau đó tên quản lý kia lại đổi lý do, nói rằng anh cố ý bảo hắn tiết lộ bí mật, trong điện thoại hắn còn ghi chép cuộc gọi anh gọi cho hắn.”
Nói đến đây, Thẩm Đình Thâm xem như đã hiểu tại sao hôm đó Bạch Nhược Y lại nổi giận như vậy. “Sự thật là như vậy, nể tình tôi đã kể hết với anh, chuyện này đừng báo cảnh sát nhé. Thật ra tôi không có để lộ cơ mật, chỉ là muốn hù dọa bọn người Cố Thần Trạch mà thôi, văn kiện cơ mật vẫn luôn nằm trong tay tôi.” Tào Nhân Thụ vừa nói vừa quan sát sắc mặt Thẩm Đình Thâm.
Ý tứ trong lời nói ông ta chính là, văn kiện cơ mật còn nằm trong tay ông ta, nếu anh báo cảnh sát, vậy ông ta sẽ thực sự tiết lộ cơ mật ra ngoài.
Thẩm Đình Thâm khẽ nhíu mày, không vui liếc mắt nhìn Tào Nhân Thụ. Lão hổ ly đúng là lão hồ ly, đến tận lúc này còn dám nghĩ cách để kiềm chế anh.
“Thân là thành viên hội đồng quản trị của công ty, làm ra loại chuyện thế này vậy mà còn dám uy hiếp tôi sao?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng cười, tao nhã đứng lên: “Ông cho rằng sau khi tôi đã tra ra được là ông động tay động chân, thì văn kiện cơ mật sẽ còn trong tay ông sao? Ngây thơ!”
Tào Nhân Thụ như người vừa tỉnh mộng, vội hét lớn: “Anh đã làm cái gì rồi?” “Không làm gì cả, chỉ là cầm đồ của tôi về lại mà thôi. Vậy nên lần sau, chúng ta hãy gặp mặt trên Cục Cảnh sát đi.”