*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tài ăn nói của cô Bạch quả thật hơn người, thoạt nghe giống như là rất có lý, nhưng tôi cảm thấy cô Bạch lại không thẳng thắn bằng Giám đốc Lý, ít nhất bọn họ còn biết đưa ưu thể công ty ra để tranh thủ sự chú ý của tôi, còn cô thì sao? Làm tốt công trình, thử hỏi hạng mục của Thẩm Đình Thâm tôi, ai dám không làm tốt chứ?” Thẩm Đình Thâm cúi thấp đầu lật tới lật lui tài liệu của mình, giọng điệu lười biếng và lạnh nhạt.
“Đúng vậy, hạng mục của Thẩm tiên sinh, dù là công ty nào cũng sẽ toàn lực làm tốt, cô Bạch nói vậy không phải là nói lời vô ích sao?”2Những Giám đốc luôn luôn xem xét đó, lúc này cũng ra mặt hùa theo Thẩm Đình Thâm. Tầm mắt Bạch Nhược Y nhìn về phía những Giám đốc đó, cả đám đều là cặn bã mặc vest lịch sự. “Tôi.” Bạch Nhược Y nhìn ánh mắt những người đó giống như vô số ánh sáng lạnh bắn thẳng về phía cô. “Hơn nữa theo tôi được biết, danh tiếng của cô Bạch cũng không được tốt lắm, tại buổi họp báo ra mắt thương hiệu mới, chuyện của cô và Hạ Tiêu Tiêu hình như ảnh hưởng cũng không quá tốt.” Thẩm Đình Thâm vẫn đang thờ ơ ghim dao vào ngực Bạch Nhược Y. Sắc mặt Bạch Nhược Y bỗng trở nên trắng bệch,6trong lòng lạnh như băng. Trên thế giới này, bất cứ ai nhắc tới sự kiện đó Bạch Nhược Y cũng sẽ không thèm để ý, dù sao lúc đó cũng đã giải thích, chẳng qua là kiệt tác của công ty mà thôi. Còn Thẩm Đình Thâm biết video đó là thật, mà anh cũng biết đó là một hiểu lầm.
Nhưng lúc này anh lại nhắc tới chuyện đó khiến cho Bạch Nhược Y không xuống đài được.
“Không phải nói chỉ là hoạt động của công ty sao?” Một vị Giám đốc trong đó không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là đã từng nghe nói thôi.
“Thật sao?” Thẩm Đình Thâm ý vị đề cao ngữ điệu.
Đủ rồi, cùng lắm thì không cần hạng mục0này nữa thôi, dù sao Cố Thần Trạch cũng sẽ không trách mình.
Bạch Nhược Y rủ mắt xuống thì nhìn thấy tài liệu trong tay, mấy chữ dự án đấu thầu to rõ trên tài liệu đập vào mắt của cô. Không được, không thể bỏ cuộc! Nhất định phải nhận được hạng mục này! Chỉ có như vậy cô mới có chỗ đứng. Thẩm Đình Thâm vẫn còn đang nói tiếp: “Dù sự kiện đó có phải là thật hay không thì Thẩm Đình Thâm tôi vẫn không thích hợp tác với loại người như vậy.”
“Thẩm Đình Thâm!” Bạch Nhược Y đột nhiên để cao âm điệu khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cả kinh. Dĩ nhiên trừ Thẩm Đình Thâm ra.5Trong mắt Bạch Nhược Y lóe lên tia đau đớn, cô bốc hoả nhìn thẳng Thẩm Đình Thâm: “Anh không thích hợp tác với tôi cũng không sao, tôi đại diện công ty của chúng tôi tới, nếu như anh không muốn tôi quản lí hạng mục này, có thể để cho Tổng giám đốc phụ trách.” Huống chi, anh và Tổng giám đốc Cố Thần Trạch còn là bạn tốt đấy. Không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật tổ chứ!
Thẩm Đình Thâm hơi nhướng mày, nghe ra ý tử của Bạch Nhược Y, quay đầu nhìn cô: “Nếu Tổng giám đốc có thể phụ trách, vậy tại sao lần này anh ta không tự mình đến? Để cho một Phó tổng như9cô tới đây, thành ý của công ty các cô ở chỗ nào?”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Chu Kỳ cũng đã hiểu Thẩm Đình Thâm đang cố ý công kích Bạch Nhược Y.
Đầu tiên hạng mục này vốn cũng không nói rõ là nhà họ Thẩm liên thủ với chính phủ. Tất cả mọi người đều cho là một hạng mục nhỏ, cho nên Tổng giám đốc không tự mình đến cũng là bình thường. Nhưng Thẩm Đình Thâm lại không nói lý lẽ như vậy, là về sau bọn họ thay đổi trước, dĩ nhiên không trách được Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y cắn chặt răng hàm, trong mắt lại bắt đầu mơ hồ dâng lên vẻ chua xót.
Cô siết chặt dự án trong tay, từng tờ giấy A4 không có vết nhăn đều bị nhàu nát. Bạch Nhược Y cầm túi lên, xoay người rời khỏi.
Quên đi, hạng mục của tập đoàn Thẩm thị, cô không cần... cũng được!
Bạch Nhược Y mới vừa lên xe của mình không bao lâu thì nhìn thấy những Giám đốc kia cũng đi ra. Sao lại thế này? Tôi mới vừa đi, bọn họ đã chọn xong bên hợp tác rồi hả? Sẽ không nhanh như vậy chứ?
Lúc Bạch Nhược Y đang thắc mắc thì điện thoại di động vang lên. “Tổng giám đốc, sao vậy?” “Nghe nói hạng mục lần này là chính phủ cùng liên thủ với Thẩm Đình Thâm phải không?” Giọng nói của Cố Thần Trạch nghe rất kích động. Mặc dù Bạch Nhược Y không biết làm sao anh ta biết, nhưng nghe thấy giọng nói này, cô cũng đoán được Cố Thần Trạch muốn nói gì rồi.
“Ừ, đúng vậy.” Bạch Nhược Y có vẻ hơi mệt mỏi, giơ tay lên xoa nhẹ cái trán của mình.
“Đoạt lấy! Nhược Y, chỉ cần chúng ta giành được hạng mục này! Anh với em đều có thể sống yên ở công ty.” Thật ra thì hoàn cảnh của Cố Thần Trạch và Bạch Nhược Y giống nhau, mọi người cũng không phải rất tin tưởng và nghe theo anh ta.
Bạch Nhược Y mở miệng muốn nói có chút khó khăn, có lẽ để cho tự anh ta ra mặt sẽ tốt hơn một chút. “Tổng giám đốc...”
Dường như ban đầu kia điện thoại Cố Thần Trạch nhìn ra được ý nghĩ của Bạch Nhược Y nên ngắt lời cô trước: “Lẽ ra anh nghĩ dựa vào quan hệ của anh và Thẩm Đình Thâm, anh đi đàm phán sẽ tốt hơn một chút, nhưng mấy ngày nay anh luôn bị người trong nhà buộc xem mặt, nếu phụ trách hạng mục lớn như vậy, có thể không có thời gian.”
Bạch Nhược Y cảm giác đầu óc của mình sắp nổ tung, giọng nói của Cố Thần Trạch cũng trở nên hơi chói tai. “Anh tin tưởng em, Nhược Y, em nhất định có thể giành được.”
“Em... em sẽ cố gắng.” Bạch Nhược Y ngước mắt nhìn ra ngoài cửa xe, Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ đang tựa sát vào nhau cùng đi ra. Dù cho bây giờ đã thảo luận với bên hợp tác xong rồi, ký hợp đồng cũng phải chờ ba ngày sau đó, cho nên bây giờ Bạch Nhược Y có ba ngày để tranh giành. Huống chi, Thẩm Đình Thâm có thể còn chưa có thảo luận xong với bên hợp tác.
Lúc Bạch Nhược Y vẫn còn đang rối rắm phải làm sao đi tìm Thẩm Đình Thâm bàn bạc thì không biết Chu Kỳ nói gì với Thẩm Đình Thâm, sau đó xoay người đi khỏi.
Bạch Nhược Y thấy thế, vội vàng đẩy cửa xe ra muốn lôi kéo Thẩm Đình Thâm nói chuyện một chút.
Một chiếc xe hơi đen nhánh dùng trước mặt Thẩm Đình Thâm, mà Thẩm Đình Thâm cũng trực tiếp lên xe. Bạch Nhược Y lại ngồi lên xe, vội vàng lấy điện thoại di động ra. Bẩm dãy số đã một năm chưa hề gọi tới... Bạch Nhược Y mang tâm tình thấp thỏm bất an nghe chuông điện thoại di động này vang lên.
Một đợt, hai đợt... Không nhận sao? Lúc Bạch Nhược Y dự định khép điện thoại di động lại thì tiếng chuông dừng lại. Bạch Nhược Y vội vàng lên tiếng, giọng nói khẩn trương mà lại cẩn thận: “Alo, Thẩm Đình Thâm phải không, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?” Đầu kia vẫn không lên tiếng, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy hình như Thẩm Đình Thâm đang bật lửa.
Hồi lâu, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng đó vang lên: “Chờ cô thật sự lấy ra thành ý, rồi hãy tới tìm tôi.” Lời nói vừa dứt, cuộc gọi kết thúc, anh hoàn toàn không cho Bạch Nhược Y cơ hội mở miệng nữa.