*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt thấy gần hôn được thì Bạch Nhược Y đột nhiên đưa một tay ra, che lên đôi môi vẫn còn đang ửng đỏ của mình. Giọng nói cô lạnh lùng hơi châm chọc: “Thẩm Đình Thâm, tôi hỏi anh, coi như tôi đồng ý ở bên cạnh anh, thì thế nào chứ?” Thẩm Đình Thâm nhướng mày, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô lắm.
Nếu cô đồng ý ở bên cạnh thì hai người họ lập tức có thể ở chung một chỗ, không cần che giấu gì nữa.
Trước kia khiến cô chịu thua thiệt, anh cũng sẽ bù đắp lại.
Mà Bạch Nhược Y không chờ Thẩm Đình Thâm trả lời đã đẩy tay anh, thoát ra khỏi sự giam cầm của anh, giọng nói bình thản không2có chút cảm xúc nào: “Thẩm Đình Thâm, bây giờ anh chỉ tò mò về tôi mà thôi, nói tóm lại, bởi vì tôi đang lạnh nhạt với anh cho nên anh mới quấn lấy tôi. Nếu tôi giống như một năm trước, trăm phương ngàn kế lấy lòng anh, thì anh có thể nhìn thẳng vào tôi được bao nhiêu?”
“Không phải vậy...” Thẩm Đình Thâm dùng sức lắc lắc đầu, anh muốn giải thích chuyện một năm trước. Nhưng ánh mắt Bạch Nhược Y giống như mũi tên, lạnh lùng nhìn Thẩm Đình Thâm, khiến cho lòng anh đau xót vô cùng, không biết nói gì cho phải. Bạch Nhược Y cảm thấy trên môi mình vẫn còn mùi vị của Thẩm Đình Thâm nên lạnh nhạt chùi đi, “Mọi người6đều như vậy, thứ không có được chính là thứ tốt nhất, tôi không muốn đi cầu xin anh giống như một năm trước nữa, biển bản thân trở nên hèn mọn như vậy, đủ làm bài học kinh nghiệm cả đời rồi.”
“Có ý gì chứ? Ý của em là nói, cả đời này sẽ không có khả năng em đi theo tôi sao?” Thẩm Đình Thâm hơi ngây ra, rõ ràng lúc nãy anh còn cùng cô ăn bữa tối rất vui vẻ mà, tại sao trở nên như thế này?
Tại sao mỗi một lần anh vừa tới gần một bước thì cô sẽ lập tức lùi xa mười mấy mét chứ? Bạch Nhược Y gật đầu, nụ cười cứng ngắc, “Thẩm Đình Thâm, bây giờ tôi chỉ muốn một cuộc0sống yên bình, rõ ràng Thẩm Đình Thâm anh thân là người có tiền nhất thành phố H, nên không thể cho tôi cuộc sống mà tôi muốn.” Bạch Nhược Y vừa nói, vừa khó chịu đến mức đau lòng. Cô nhớ tới Chu Kỳ, lúc Thẩm Đình Thâm ở cùng với Chu Kỳ, hai người họ thật sự rất xứng đôi.
Bọn họ còn cùng đi hẹn hò, đúng vậy, còn đi tới Mỹ để nghỉ ngơi. Chu Kỳ, cô ấy là một cô gái tốt. Nếu cô với Thẩm Đình Thâm không có khả năng, vậy thì cũng không được để cho một cô gái khác chịu tổn thương chứ.
“Bây giờ em vẫn còn lừa gạt mình, hãy nghe tôi nói, Bạch Nhược Y...” Thẩm Đình Thâm đè giọng xuống, muốn5vươn tay kéo cánh tay của Bạch Nhược Y lại. Bạch Nhược Y nghiêng người lui về phía sau, vừa vặn tránh thoát khỏi tay anh. Thẩm Đình Thâm nhìn bàn tay đang hụt hẫng chơ vơ của mình, trong mắt toàn là ảm đạm tăm tối, vẻ mặt hoảng hốt.
Đôi tay này, vĩnh viễn cũng không nắm giữ cô ấy được, có phải không? Bạch Nhược Y thấy Thẩm Đình Thâm còn chưa hết hy vọng nên đành phải dứt khoát nhẫn tâm với anh.
“Người lừa gạt mình là anh đó, anh vẫn còn nhớ tới một năm trước, anh cho rằng Bạch Nhược Y tôi vẫn là của anh. Thật ra thì không phải vậy, cho dù tôi muốn bắt đầu yêu đương một lần nữa thì người đó tuyệt9đối không thể nào là anh.”
Thẩm Đình Thâm thu tay về, lạnh lùng nở nụ cười: “Có thể là Cố Thần Trạch, cũng có thể là Thẩm Đình Vũ, mà không thể nào là tôi đúng không?”
Bạch Nhược Y nhướn mày, cô không biết tại sao lúc nào Thẩm Đình Thâm cũng thích nói tới hai người đàn ông đó, làm như cổ thật sự có dính líu gì với bọn họ vậy.
Cô chán ghét vô cùng. Nhưng nếu anh ta cảm thấy như thế, vậy thì cứ xem là thể đi.
Bạch Nhược Y gật đầu, giọng nói bình thản như nước, “Đúng, cho dù là hai người bọn họ, cũng không thể nào là anh.”
Cô thấy tia đau đớn trong mắt Thẩm Đình Thâm phát ra càng lúc càng nhiều, dần dần nhuốm thành vẻ tức giận.
Anh dứt khoát xoay người, tông cửa xông ra. Cho đến khi Bạch Nhược Y nghe thấy tiếng của phòng bị đóng lại thì mới nặng nề thở dài một hơi, cả cơ thể gần như mềm xụi đi. Trái tim đau thắt mãnh liệt, cô chậm rãi dựa vào tủ treo quần áo ngồi xổm xuống. Nước mắt theo đó chảy xuống, càng ngày càng mãnh liệt, cô không ngừng lấy tay lau đi, nước mắt nóng bỏng dọc theo khe hở nhỏ xuống mặt đất. Lần này, có lẽ cô với Thẩm Đình Thâm thật sự kết thúc rồi.
“Bạch Nhược Y, không phải đây là kết quả mà mày muốn sao? Sẽ không còn người nào động một tí là cưỡng hôn mày, cũng sẽ không còn ai luôn nhảy vào trong nhà mày một cách kỳ lạ nữa, mày còn khóc cái gì chứ!” Bạch Nhược Y tự nhủ. Vừa nói, cô vừa vặn tủ đứng lên.
Kết quả đáng không vững nên lảo đảo một cái té xuống nền gạch lạnh như băng.
Bạch Nhược Y ngã ngồi trên mặt đất, mông đau dữ dội khiến cho nước mắt cô như bị vỡ để, trào ra không thể ngăn cản.
“A!” Cô gần như suy sụp kêu lên một câu: “Bạch Nhược Y mày đủ rồi! Không được khóc nữa!” Nhưng tâm tình hoàn toàn không bị cô khống chế, cảm giác quặn đau trong lòng càng ngày càng rõ ràng. Cô khóc khoảng nửa tiếng, cho đến khi đầu óc choáng váng, cơ thể không còn sức lực thì mới dựa vào tủ đồ nặng nề thiếp đi.
Hạ Tiêu Tiêu đang ngồi trong phòng xem kịch bản thì trợ lý chạy một mạch tới. “Tiêu Tiêu, điện thoại của cô kêu nè.” Trợ lý thở hổn hển, cầm điện thoại của Hạ Tiêu Tiêu trong tay.
Hạ Tiêu Tiêu nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén lướt qua người trợ lý một cái, “Sao điện thoại di động của tôi lại ở trong tay cô?” Nói xong cô ta lập tức đoạt lấy điện thoại từ trong tay người trợ lý, liếc nhìn dãy số ở phía trên.
Mặc dù không có tên nhưng Hạ Tiêu Tiêu lập tức biết là người nào gọi tới. “Lúc nãy cố bỏ quên điện thoại ở bên ngoài, nó vừa vang lên thì tôi mới biết, thể là nhanh chóng cầm tới giúp cô, tôi không dám nghe máy.” Trợ lý sợ hãi giải thích. “Tốt lắm, lần này làm không tệ, cô đi ra ngoài trước đi.” Hạ Tiêu Tiêu cố nặn ra một nụ cười gượng với trợ lý, bảo cô ta đi mau.
Trợ lý hiểu ý, gật đầu rồi lập tức bước ra ngoài.
Lúc này Hạ Tiêu Tiêu mới nhận điện thoại, đầu bên kia vẫn không nói gì, Hạ Tiêu Tiêu mở miệng trước, “Thế nào, là hình của Bạch Nhược Y với Thẩm Đình Thâm sao?” Chu Dĩnh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Không phải hôm trước cô nói với tôi là có hình hai người bọn họ gặp mặt nhau thì trực tiếp gửi cho cô sao?”
“Đúng thế.” “Tôi gửi vào hộp thư của cô rồi, gọi điện thoại để cô kiểm tra với nhận thôi, còn có tiền tháng này cũng phải thanh toán rồi.” “Ừ, tôi nhận rồi xem thấy được thì chuyển tiền cho qua cho anh, tháng sau vẫn tiếp tục giúp tôi theo dõi nhé.” Hạ Tiêu Tiêu kẹp điện thoại bên tai, vội vàng mở máy tính ra. Chu Dĩnh ở đầu bên kia ho khẽ một hồi, “Ừ, được.” Nói xong thì cúp điện thoại, Hạ Tiêu Tiêu để điện thoại xuống. Ngón tay cô ta nhanh chóng nhập mật khẩu máy tính rồi mở hộp thư ra xem. Ánh sáng màn hình chiếu lên mặt Hạ Tiêu Tiêu, khiến gương mặt của cô ta thoạt nhìn trắng đến mức dọa người. Cô ta xem từng bức hình được chụp thật rõ ràng kia, trong mắt gần như muốn phun ra lửa. Đã lâu như vậy mà Thẩm Đình Thâm vẫn còn nhớ mãi không quên Bạch Nhược Y, lại có thể ban đêm mà nhảy cửa sổ vào nhà cô ta.