*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai chữ này khiến anh hiểu được, hóa ra hai người từng yêu nhau như vậy, bây giờ đã lạnh nhạt đến mức này.
Sự thật khiến người ta vừa bất lực vừa đau lòng, nét mặt Thẩm Đình Thâm không đổi, anh xoay người, hình ảnh trong mắt lờ mờ, anh đi từng bước về phía phòng y tá, mỗi bước chân càng khiến nội tâm của anh rõ ràng hơn.
Anh và Bạch Nhược Y, không thể quay lại được nữa.
Anh dùng mấy tháng để ép cô ở bên cạnh mình, cũng không còn ý nghĩa gì.
Bạch Nhược Y thật không biết bây giờ mình nên vui mừng hay thế nào.
Bạch Nhược Y ngồi xuống đối diện Thẩm Đình Thâm, người hơi ngả ra sau, học3theo dáng vẻ của Thẩm Đình Thâm.
“Bây giờ anh có thể lờ mờ nhìn thấy đồ vật.” Thẩm Đình Thâm nói thẳng, cũng cảm thấy không cần phải vòng vo với Bạch Nhược Y.
“Ừm, các bác sĩ và y tá đểu nói mắt anh sắp nhìn được trở lại rồi.” Bạch Nhược Y thuận theo câu nói của Thẩm Đình Thâm, trong lòng có cảm giác mất mát, xem ra Thẩm Đình Thâm tìm cô nói chuyện không phải về chuyện năm năm qua.
Thẩm Đình Thâm rất bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi, nhưng quanh thân bắt đầu thể hiện ra sự nhẹ nhàng.
Sau khi y tá đến, nắn mấy cái đã chỉnh lại khớp chân bị trật giúp Bạch Nhược Y, Bạch2Nhược Y xuống giường cảm ơn y tá, “Cảm ơn!” Y tá mỉm cười, quay lại nhìn Thẩm Đình Thâm, “Mắt của anh Thẩm hình như đã tốt lên nhiều, đã có thể tự đi đến phòng y tá rồi.” “Phải.” Bạch Nhược Y trả lời, nhưng vẻ mặt không hề vui mừng.
Y tá nói thêm mấy câu với Thẩm Đình Thâm rồi rời khỏi phòng bệnh.
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Nhược Y nhìn thấy Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh.
Anh không nằm trên giường nữa, mà đàng hoàng ngồi trên ghế sofa.
Đôi chân thon dài ngồi trong tư thế bắt tréo, hai tay buông tự nhiên trên ghế.
Khuôn mặt anh tuấn không biểu lộ điều gì, chỉ có hai mi3mắt hơi chùng xuống, dường như mang theo tâm sự nặng nề.
Bạch Nhược Y nhìn Thẩm Đình Thâm, nghĩ là anh đang chờ bác sĩ Diệp nói về chuyện đôi mắt.
Tóm lại cho dù là chuyện gì.
Đối với Bạch Nhược Y mà nói thì giờ cô đã là người ngoài cuộc.
Cô cũng không định nói chuyện, định đi ra ngoài về khách sạn tắm rửa, nhưng vừa đi ngang qua, giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Đình Thâm vang lên trong căn phòng vắng, gọi thẳng tên Bạch Nhược Y, “Bạch Nhược Y, ngồi xuống nói chuyện một chút.” Gặp lại sau năm năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Đình Thâm mở lời muốn nói chuyện cùng với Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y ngồi xuống đối diện9Thẩm Đình Thâm, người hơi ngả ra sau, học theo dáng vẻ của Thẩm Đình Thâm.
“Bây giờ anh có thể lờ mờ nhìn thấy đồ vật.” Thẩm Đình Thâm nói thẳng, cũng cảm thấy không cần phải vòng vo với Bạch Nhược Y.
“Ừm, các bác sĩ và y tá đểu nói mắt anh sắp nhìn được trở lại rồi.” Bạch Nhược Y thuận theo câu nói của Thẩm Đình Thâm, trong lòng có cảm giác mất mát, xem ra Thẩm Đình Thâm tìm cô nói chuyện không phải về chuyện năm năm qua.
Thẩm Đình Thâm rất bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi, nhưng quanh thân bắt đầu thể hiện ra sự nhẹ nhàng.
Không có tức giận, không có hận thù, không có mất mát,3cũng không còn để ý đến Bạch Nhược Y nữa.
“Ừm, những chuyện anh đã làm trước đây với Bạch thị, ép em đi cùng anh đến Pháp, còn cả bản hợp đồng chúng ta đã ký đều ở đây.” Thẩm Đình Thâm vừa nói, vừa lấy một số giấy tờ từ trong cặp ra.
Không đợi Bạch Nhược Y hỏi Thẩm Đình Thâm định lấy những giấy tờ này ra làm gì, Thẩm Đình Thâm đã xé bỏ chúng thành những mẩu giấy vụn.
Anh đặt đống giấy vụn lên trên bàn, sau đó nói, “Yên tâm đi, đây là toàn bộ bản anh giữ, bây giờ anh đã xé rồi, em tự về xé bản của mình đi là được.” “Có ý gì?” Cho đến bây giờ Bạch Nhược Y vẫn không đoán đúng ý của Thẩm Đình Thâm, những chuyện anh làm trước đó đổi với Bạch thị chỉ vì muốn ép cô phải đi Pháp chữa mắt với anh.
Bây giờ hợp đồng đã ký, mắt cũng sắp chữa xong, anh lại đột nhiên xé bỏ hợp đồng.
“Không có gì.” Thẩm Đình Thâm bình tĩnh nói, những chuyện này anh đã nghĩ kỹ rồi.
Có lẽ bắt đầu từ mấy ngày nay, khi bọn họ chiến tranh lạnh, Thẩm Đình Thâm luôn nghĩ, cứ ép Bạch Nhược Y ở bên cạnh anh như thế này có ý nghĩa gì không.
Cho dù Thẩm Đình Thâm dùng thủ đoạn gì để ép Bạch Nhược Y, cô vẫn là một người phụ nữ đã có chồng có con với người khác, từ đầu đến cuối vẫn không thuộc về anh.
Mà Thẩm Đình Thâm cũng nghĩ, mình thật sự không buông được Bạch Nhược Y ư...
Đáp án cuối cùng, Thẩm Đình Thâm cũng không nghĩ ra được, anh không thể coi Bạch Nhược Y không hề quan trọng với mình, nhưng có lẽ vẫn nên buông tay.
Mấy ngày này anh đã hiểu một chuyện, trong cuộc sống đâu có ai được mọi chuyện như ý nguyện.
Nhiều khi có làm gì cũng đều vô dụng, ví dụ như Thẩm Đình Thâm là một doanh nhân tinh anh, nhưng anh cũng không thể nào quay lại năm năm trước.
Mà hai mắt cũng đã dần dần hồi phục, cũng khiến lòng Thẩm Đình Thâm được an ủi, cho dù không có được người mình yêu nhất, chí ít anh cũng còn đôi mắt.
Làm người nên biết đủ, cứ như vậy là được rồi.
Anh cũng không muốn tiếp tục giày vò Bạch Nhược Y, không muốn tiếp tục giày vò bản thân mình nữa.
“Anh cảm thấy em chăm sóc anh cũng chả ra làm sao cả, cho nên cảm thấy hợp đồng này cũng chả có ý nghĩa gì.” Thẩm Đình Thâm nói đơn giản, “Hôm nay em có thể về nước, anh sẽ không gây ra chuyện gì bất lợi cho Bạch thị nữa, yên tâm đi.” “Em chăm sóc anh chẳng ra làm sao?” Bạch Nhược Y liếc Thẩm Đình Thâm, “Anh có biết khi ở khách sạn, chuyện làm đồ ăn anh ăn hằng ngày và những việc khác khiến em mệt đến mức nào không? Thế mà anh lại nói em chăm sóc anh không tốt, nên đuổi em đi?” Ít nhất cô cũng dùng cả trái tim để quan tâm đến Thẩm Đình Thâm, chăm sóc anh, sao anh có thể dễ dàng phủ nhận tình yêu của cô như thế? “Lộ Trạch làm tốt hơn em nhiều.” Thẩm Đình Thâm không thay đổi sắc mặt, nói một câu đơn giản.