*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ai...” Anh ôm đầu, khẽ hít khí lạnh.
Bạch Nhược Y khẩn trương kiểm tra trán của anh, giữa kẽ tay của anh, cô có thể nhìn thấy một vệt đỏ.
“Sao rồi? Cho tôi xem thử có nghiêm trọng không?” Lúc này Bạch Nhược Y đã quên đi những lời nói cay nghiệt trước đó của Thẩm Đình Thâm mà chỉ để ý đến trán của anh, sợ anh bị thương.
Thẩm Đình Thâm cau mày, tạo thành hai vòng cung đối xứng.
Bạch Nhược Y đẩy cái tay đang ôm lấy trán của Thẩm Đình Thâm, khi đầu ngón tay lạnh buốt của cô chạm phải bàn tay ấm áp của Thẩm Đình Thâm, trong lòng hai người xuất hiện những cảm giác không giống nhau.
Ngạc nhiên là3Thẩm Đình Thâm để mặc cho Bạch Nhược Y đẩy tay mình ra, rồi để cho bàn tay nhỏ của cô nhẹ nhàng ấn lên trán mình, khiến một cơn đau nhẹ ập đến.
Rồi bỗng hàng lông mày nhíu chặt của Thẩm Đình Thâm dần giãn ra, bởi vì anh cảm giác được ở trong cái thế giới phủ đầy bóng tối như vực sâu vô tận này, đột nhiên xuất hiện một vết rách rất nhỏ.
Một khắc đó, Thẩm Đình Thâm chạy thục mạng về phía trước, về phía vị trí vết rách kia.
Sau lưng có mưa to gió lớn đang đuổi theo anh, nhưng anh không quan tâm mà chỉ xông về phía trước.
Đợi đến lúc anh chạy đến chỗ vết rách thì chỉ có2thể nhìn thấy sương trắng bay lơ lửng ở đó.
Nó lóe lên mấy lần rồi lại biến mất, chờ đến lúc Thẩm Đình Thâm định thần lại, anh phát hiện ra đây không phải là ảo tưởng của mình, đôi mắt của anh thật sự đã cảm nhận được ánh sáng.
Anh giơ đôi bàn tay đang run lên trong giây lát vì sự kích động, rồi bắt lấy tay Bạch Nhược Y, không kìm được mà hơi lắp bắp, cuối cùng mới nói ra được, “Có...
có...
có ánh sáng.” “Cái gì?” Đôi mắt hổ phách của Bạch Nhược Y trừng to, đôi tay đang nhẹ nhàng xoa cái trán đỏ bừng của anh cũng lập tức đè xuống hai tay anh.
Cô dùng tay anh làm điểm tựa, để3mắt mình ngang bằng với đôi mắt không có ánh sáng kia của Thẩm Đình Thâm.
“Anh nói cái gì? Mắt anh có cảm giác ánh sáng rồi hả?”
Thẩm Đình Thâm gật nhẹ, trên gương mặt núi băng ngàn năm kia xuất hiện sự kích động và biểu cảm mừng rỡ chưa từng có trong năm năm qua.
Đúng vậy, anh đã cảm thấy ánh sáng! “Vừa mới...” Thẩm Đình Thâm rủ mắt, như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó rất quan trọng, sau đó anh thận trọng nói với Bạch Nhược Y, “Mới vừa rồi bị va đầu vào cây xong, tôi đột nhiên cảm thấy được ánh sáng mờ ảo.” “Tôi đã nói là mắt của anh nhất định sẽ chữa được mà!” Bạch Nhược Y mừng9rỡ đến mức muốn nhảy cả lên, cô đưa tay ra ôm lấy Thẩm Đình Thâm, cánh tay mảnh khảnh treo trên cổ anh, “Bây giờ chúng ta mau quay trở lại nói cho bác sĩ Diệp biết đi, để anh ấy tiếp tục lên phương án chữa trị cho anh, sau đó không bao lâu nữa mắt anh sẽ tốt thôi.” Nói rồi Bạch Nhược Y xoay người kéo Thẩm Đình Thâm chạy về hướng bệnh viện.
Từ lúc bị mù tới giờ, Thẩm Đình Thâm đặc biệt sợ chạy, nhưng bây giờ bị đôi tay lạnh buốt của Bạch Nhược Y kéo đi, anh cảm nhận được sự an tâm chưa bao giờ có.
“Anh nói cái gì? Mắt anh có cảm giác ánh sáng rồi hả?”
Thẩm Đình3Thâm gật nhẹ, trên gương mặt núi băng ngàn năm kia xuất hiện sự kích động và biểu cảm mừng rỡ chưa từng có trong năm năm qua.
Đúng vậy, anh đã cảm thấy ánh sáng! “Vừa mới...” Thẩm Đình Thâm rủ mắt, như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó rất quan trọng, sau đó anh thận trọng nói với Bạch Nhược Y, “Mới vừa rồi bị va đầu vào cây xong, tôi đột nhiên cảm thấy được ánh sáng mờ ảo.” “Tôi đã nói là mắt của anh nhất định sẽ chữa được mà!” Bạch Nhược Y mừng rỡ đến mức muốn nhảy cả lên, cô đưa tay ra ôm lấy Thẩm Đình Thâm, cánh tay mảnh khảnh treo trên cổ anh, “Bây giờ chúng ta mau quay trở lại nói cho bác sĩ Diệp biết đi, để anh ấy tiếp tục lên phương án chữa trị cho anh, sau đó không bao lâu nữa mắt anh sẽ tốt thôi.” Nói rồi Bạch Nhược Y xoay người kéo Thẩm Đình Thâm chạy về hướng bệnh viện.
Từ lúc bị mù tới giờ, Thẩm Đình Thâm đặc biệt sợ chạy, nhưng bây giờ bị đôi tay lạnh buốt của Bạch Nhược Y kéo đi, anh cảm nhận được sự an tâm chưa bao giờ có.
Anh chạy nhanh theo bước chân hưng phấn của Bạch Nhược Y quay trở lại bệnh viện.
Cuối cùng hai người chạy đến phòng làm việc của bác sĩ Diệp, Bạch Nhược Y thở phập phồng vì vừa rồi chạy quá nhanh, quay đầu nhìn Thẩm Đình Thâm.
Anh cũng y như cổ vậy, gương mặt lạnh lùng đỏ bừng vì vừa vận động mạnh, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười.
Bạch Nhược Y cũng cười theo, cả khóe mắt lẫn đuôi mày của cô đều là ý cười rạng rỡ, hiếm khi thấy cô thô lỗ gõ mạnh lên cửa phòng làm việc của bác sĩ Diệp như bây giờ.
“Cốc cốc cốc...” m thanh tiếng đập cửa vang lên trong hành lang yên tĩnh, nhưng Bạch Nhược Y chẳng thèm để ý đến những chuyện này, thậm chí cô còn muốn lên tiếng gọi của nữa.
May là bác sĩ Diệp mở cửa khá nhanh, anh ta vừa mở cửa ra thì nhìn thấy hai người đang đứng ở cửa văn phòng của mình, trên mặt cả hai đều có vẻ mừng rỡ, tóc hơi rối, không khó để nhận ra bọn họ vừa chạy tới đây.
Bác sĩ Diệp cất ống nghe vào trong túi, nheo mắt lại nhìn Bạch Nhược Y và hỏi: “Sao thế? Hai người có vấn đề gì vậy?” Bạch Nhược Y thở hổn hển, vỗ lên lồng ngực của mình, sau đó mới nói với bác sĩ Diệp, “Đình Thâm...
anh ấy vừa mới bị va đầu vào cây...” “Cái gì?” Bác sĩ Diệp cau mày, nghĩ thầm chẳng trách nhìn Thẩm Đình Thâm bây giờ lại cười ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ vừa rồi va vào cây nên bị choáng? Chậc chậc chậc, thật tiếc cho một thiên tài kinh doanh, mắt mù đã đủ thảm rồi, giờ lại còn bị va đầu, đúng là trời cao đố kỵ anh tài mà! “Có phải anh ấy bị va đầu vào cây nên não hơi chấn động không? Trước tiên chúng ta phải dẫn anh ấy đi chụp X-quang đã!” Bác sĩ Diệp nói rồi vội vàng đi ra ngoài, định đưa Thẩm Đình Thâm đi kiểm tra.
Nhưng Bạch Nhược Y lại càng cười lớn hơn, cô xua tay, “Không phải không phải, không phải đầu anh ấy bị vấn đề gì, mà là anh ấy bị va đầu vào cây, rồi nói là mắt của anh ấy có cảm giác!” “Có cảm giác ánh sáng?” Bác sĩ Diệp bỗng cao giọng, thậm chí còn như thể anh ta đang hét lên.
Rất nhanh anh ta cũng cười y hệt như hai người bọn họ, vui vẻ giống một đứa trẻ ba tuổi được cho quà vậy, “Nói cách khác thì lần thử nghiệm kia có tác dụng đối với anh Thẩm rồi! Nói cách khác! Mắt của anh Thẩm thật sự có thể khỏi hẳn!” Bạch Nhược Y gật mạnh làm mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt, “Đúng vậy! Cho nên bây giờ anh lại dẫn anh ấy đi làm đợt điều trị khác đi, mắt của anh ấy thật sự có thể tốt lên đấy.” “Được, được, được!” Bác sĩ Diệp hưng phấn gật đầu liên tục, sau đó anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi kéo Thẩm Đình Thâm vào trong văn phòng ngồi xuống, để xác nhận lại, “Mắt anh có cảm giác ánh sáng thật sao? Không phải là ảo giác đúng không?”