Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 725: Tia sáng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Còn Thẩm Đình Thâm đứng bên cạnh Bạch Nhược Y, nghe cô nói trước đây đã từng đến bệnh viện này, trong lòng anh sáng tỏ.

Vậy thì lúc trước đúng thật là anh đã nghe thấy tiếng của Bạch Nhược Y ở đây.

Trước đó lẽ ra họ đã gặp nhau ở trong bệnh viện này rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại may mà lúc đó không gặp nhau.

Giờ nghĩ đến chuyện nếu lúc đó anh kích động đi tìm Bạch Nhược Y, nhưng lại nhìn thấy ở bên cạnh cô có một người đàn ông khác, thì không biết sẽ phải kết thúc thế nào đây.

Sau đó Thẩm Đình Thâm được mấy cô y tá dìu vào một phòng đặc biệt, Bạch Nhược Y đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy rõ3ràng những y tá kia dìu Thẩm Đình Thâm đến ngồi trên ghế, vừa giúp anh gắn các thiết bị dây rợ, vừa len lén nhìn mặt của anh.

Bác sĩ Diệp đứng ở bên cạnh Bạch Nhược Y, sắc mặt anh ta trông khá nặng nề.

Thiết bị trong phòng được khởi động, Thẩm Đình Thâm ngồi giữa ghế, bị ánh sáng cường độ mạnh bao phủ, trông như một vị thần.

“Anh Thẩm trị liệu bằng thuốc đã được mấy tháng rồi.

Hiện tại chúng tôi đang tiến hành thử nghiệm cảm giác của mắt anh ấy, nếu như lần này anh ấy có thể cảm giác được một xíu tia sáng, thì tức là mắt của anh ấy còn có khả năng khỏi hẳn.”

Tiếng nói tản mát trong không gian ở chỗ hai người họ đứng, tiếp theo là2sự im lặng hoàn toàn.

Bạch Nhược Y và bác sĩ Diệp cùng nhìn chăm chú vào tình hình ở bên trong căn phòng, như thể muốn qua những quầng sáng mạnh kia, có thể nhìn thấy một chút biểu cảm khác lạ trên mặt Thẩm Đình Thâm.

Nhưng quầng sáng quá mạnh, hai người họ chẳng nhìn thấy cái gì cả.

Chỉ có thể nghe được tiếng thiết bị đang chạy vang lên, cho đến khi các y tá ở bên trong tắt tất cả ánh sáng đi.

Cửa gian phòng được mở ra, Bạch Nhược Y và bác sĩ Diệp vội đi vào trong.

Vậy nếu như anh ấy vẫn không nhìn thấy gì thì sao?” Hàng lông mày mỏng của Bạch Nhược Y nhíu lại, lúc đầu cô cứ nghĩ là chỉ cần mình đưa Thẩm Đình Thâm đến làm3mấy đợt trị liệu đặc biệt hoặc giải phẫu.

Không ngờ vừa mới đến bệnh viện đã nghe được bác sĩ nói cô có thể chứng kiến thời khắc quan trọng nhất quyết định mắt của Thẩm Đình Thâm còn có khả năng cứu được nữa hay không.

Vì vậy mà hiện giờ Bạch Nhược Y đang rất hoảng hốt, cô nhìn Thẩm Đình Thâm đang ngồi bên cửa sổ thủy tinh, rồi lại bất an quay sang nhìn bác sĩ Diệp ở bên cạnh, mong anh ta có thể nói rằng tình hình không nghiêm trọng.

Những sắc mặt của bác sĩ Diệp rất khẩn trương, không hề tốt hơn có bao nhiêu, bác sĩ Diệp là bạn tốt của Cố Thần Trạch, anh ta cũng biết rõ tầm quan trọng của Thẩm Đình Thâm với Cố Thần Trạch, cho nên9vô cùng hy vọng mắt của Thẩm Đình Thâm có thể khỏi được hoàn toàn.

“Nếu trong lần thử nghiệm này, anh ấy vẫn không cảm nhận được bất kỳ cảm giác ánh sáng nào, điều đó có nghĩa là liệu pháp của chúng tôi không thể chữa khỏi đôi mắt của anh ấy.” Bác sĩ Diệp giải thích thật cho Bạch Nhược Y biết, “Ít nhất nếu phương pháp này vô ích, thì chúng tôi tạm thời cũng không có biện pháp nào khác để chữa mắt cho anh ấy.”

Bạch Nhược Y và bác sĩ Diệp cùng nhìn chăm chú vào tình hình ở bên trong căn phòng, như thể muốn qua những quầng sáng mạnh kia, có thể nhìn thấy một chút biểu cảm khác lạ trên mặt Thẩm Đình Thâm.

Nhưng quầng sáng quá mạnh, hai người họ3chẳng nhìn thấy cái gì cả.

Chỉ có thể nghe được tiếng thiết bị đang chạy vang lên, cho đến khi các y tá ở bên trong tắt tất cả ánh sáng đi.

Cửa gian phòng được mở ra, Bạch Nhược Y và bác sĩ Diệp vội đi vào trong.

Bạch Nhược Y đến trước Thẩm Đình Thâm, nhìn anh vẫn bình tĩnh ngồi ở trên ghế, giống như thể anh chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra vậy, trên gương mặt chỉ có sự lạnh lùng, cứng nhắc.

Thật ra lúc này bác sĩ Diệp cũng đã đoán ra được kết quả rồi.

Bác sĩ Diệp ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Thẩm Đình Thâm, đưa tay ra quơ quơ phía trước đôi mắt đen láy không thấy ánh sáng của anh.

Mặc dù hiện tại anh ta biết chắc Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy tay của mình, nhưng vẫn muốn làm mây động tác vô vị kia.

“Vừa rồi thử nghiệm, anh...

anh có cảm giác gì không?” Bác sĩ Diệp nhẹ nhàng hỏi, nhưng tiếng thở dài ở cuối câu vẫn làm lộ kết quả mà anh ta nghĩ.

Thẩm Đình Thâm biết rõ kết quả của thử nghiệm lần này thể hiện cho cái gì.

Lần trước lúc về nước, bác sĩ Diệp đã đặc biệt dặn dò là phải uống thuốc và xoa bóp đúng giờ, chính là để chuẩn bị cho lần kiểm tra này.

Thẩm Đình Thâm biết rất rõ tầm quan trọng của lần kiểm tra này, cho nên anh mới muốn người đi cùng anh lần này là Bạch Nhược Y.

Nếu kết quả tốt, thì thời khắc mà mắt Thẩm Đình Thâm có thể nhìn lại được, người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là Bạch Nhược Y.

Nếu kết quả xấu, Thẩm Đình Thâm cũng muốn ở thời điểm như thế này, người có thể ở bên cạnh anh, chính là Bạch Nhược Y.

Thẩm Đình Thâm ngồi ở trên ghế, vẻ mặt bình thản, nghe rõ những lời bác sĩ Diệp nói, nhưng lại chẳng nói một câu nào.

Bạch Nhược Y mấp máy môi, cô hiểu tại sao hiện giờ anh lại im lặng như vậy.

Trong lúc cô còn dang do dự không biết có nên nói gì đó để an ủi anh, chuyển đề tài này đi hay không, thì Thẩm Đình Thâm đột nhiên chống tay lên tay vịn của ghế rồi đứng lên, đưa tay thăm dò phía bên trái.

Bạch Nhược Y lập tức đưa tay qua để Thẩm Đình Thâm nắm chặt lấy.

Trông Thẩm Đình Thâm khá lạnh nhạt, đôi môi mỏng khẽ nói, “Chúng ta đi thôi.” Nếu đã không chữa khỏi được, thì tốt nhất đừng làm chuyện vô ích nữa.

“Chờ một chút.” Bác sĩ Diệp đứng lên, vẻ mặt anh ta rất phức tạp, “Nếu không anh thử làm thêm mấy đợt điều trị nữa, rồi lại thử kiểm tra lại.

Lần kiểm tra này có thể chưa được chuẩn xác lắm.” Bác sĩ Diệp không muốn từ bỏ như vậy, anh ta còn muốn thử lại một lần nữa.

“Không cần đâu.” Thẩm Đình Thâm đi về phía trước mấy bước, đưa tấm lưng thẳng tắp về phía bác sĩ Diệp, trong giọng nói không giấu được sự mất mát, “Kết quả như thế nào anh còn hiểu rõ hơn tôi, dù có làm thêm nhiều đợt điều trị nữa cũng giống như vậy thôi.

Đừng để cho tôi ôm hi vọng rồi lại sối hỏng bỏng không.

Dù sao tôi cũng đã bị mù năm năm rồi, cho dù không có đôi mắt này thì cũng không sao hết.” Con người từ trước đến nay đều là như thế, nếu đã không có được thứ mình muốn thì sẽ nói là mình cũng không cần lắm.