*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên dưới là đôi môi mỏng đang nhếch, môi dưới có chỗ bóng mờ nhỏ khiến chúng càng thêm mềm mại.
Nhiệt độ, hương vị trên đó như thế nào, nhắm mắt lại là Bạch Nhược Y có thể cảm nhận được.
Sự hoàn mỹ khiến người khác rung động, Bạch Nhược Y nhẹ nhàng vươn tay muốn chạm vào môi Thẩm Đình Thâm.
Đầu ngón tay lạnh buốt vừa chạm đến khóe môi Thẩm Đình Thâm, người vốn đang nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra, con ngươi đen bóng không có tiêu cự in lên đồng tử hoảng hốt của Bạch Nhược Y.
Nhưng Thẩm Đình Thâm đã phát hiện ra chỉ có mình anh nghĩ như vậy, mà Bạch Nhược Y không những không kiên định mà còn tầm thường như thế.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Đình Thâm không biết mình nên thu xếp như thế nào, trái tim anh3khi đó đã yêu Bạch Nhược Y tha thiết như vậy.
Hai người cùng nhau về khách sạn, sau khi sắp xếp hành lý xong, Bạch Nhược Y đi vào phòng tắm.
Thẩm Đình Thâm đặt một phòng đổi, mỗi người đều có phòng ngủ riêng, trong đó cũng có phòng vệ sinh riêng.
Khi Bạch Nhược Y đi tắm cũng nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng nước chảy, Thẩm Đình Thâm cũng đi tắm.
Cô vừa định giải thích, thì Thẩm Đình Thâm mở miệng trước, “Lấy cho tôi tờ giấy, nhìn như có con bọ gì đó chạm vào miệng tôi.” Bạch Nhược Y đặt tay lên khuôn ngực đang “thình thịch...” của mình, tim đập loạn nhịp, may mà anh không biết ngón tay mình chạm vào môi anh, may mà anh không nhìn thấy biểu cảm hốt hoảng của mình...
Vẫn may.
Chờ đến khi Bạch Nhược Y và Thẩm Đình2Thâm tỉnh dậy lần nữa, thì đã đến nơi.
Lần này, Bạch Nhược Y tự giác nắm lấy tay Thẩm Đình Thâm, khi đi xuống cầu thang còn nhẹ nhàng nhắc nhở, “Chuẩn bị xuống cầu thang, đi cẩn thận.”
Thẩm Đình Thâm không lên tiếng, chỉ có bước chân chậm lại, ngón tay dài được nắm trong bàn tay lạnh buốt của Bạch Nhược Y, khiến lòng Thẩm Đình Thâm vô cùng yên bình, cho dù hai mắt không nhìn thấy gì, đứng ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, trong bóng tối bao la, Thẩm Đình Thâm cũng không hề cảm thấy hoang mang.
Anh còn nhỡ rõ, cảm giác khát khao có Bạch Nhược Y bên cạnh khi biết mình bị mù năm năm trước.
Bây giờ rốt cuộc đã được như ý nguyện, nhưng Bạch Nhược Y bây giờ không còn thuộc về Thẩm Đình Thâm nữa, cô đã3kết hôn với người khác, cũng đã có con với người khác.
Cho dù Thẩm Đình Thâm có buông bỏ được những chuyện này, chỉ cần anh muốn, anh có rất nhiều cách để Bạch Nhược Y ly hôn với chồng của cô, cũng có rất nhiều cách để khiến Bạch Nhược Y quay lại bên cạnh mình.
Thế nhưng làm vậy thì được ích lợi gì? Bây giờ anh đã không còn là Thẩm Đình Thâm trước đây nữa, không phải Thẩm Đình Thâm chỉ muốn chiếm được thân thể của Bạch Nhược Y nữa.
Mà bây giờ thứ anh muốn là trái tim của cô, lúc đầu anh cho rằng trên đời này không ai có thể yêu thương đối phương nhiều hơn họ.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Đình Thâm không biết mình nên thu xếp như thế nào, trái tim anh khi đó đã yêu Bạch Nhược Y tha thiết như9vậy.
Hai người cùng nhau về khách sạn, sau khi sắp xếp hành lý xong, Bạch Nhược Y đi vào phòng tắm.
Thẩm Đình Thâm đặt một phòng đổi, mỗi người đều có phòng ngủ riêng, trong đó cũng có phòng vệ sinh riêng.
Khi Bạch Nhược Y đi tắm cũng nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng nước chảy, Thẩm Đình Thâm cũng đi tắm.
Sau khi Bạch Nhược Y tắm xong bước ra thì thấy Thẩm Đình Thâm cởi trần, vị trí quan trọng trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm đang đứng ngoài cửa, giống như đang chờ Bạch Nhược Y tắm xong.
Tóc anh vẫn còn ướt, một giọt nước từ trên mái tóc rơi xuống, sau đó thuận theo cơ bắp trên ngực anh từ từ chảy xuống.
Hình ảnh này quá mức gợi cảm, lại thêm gương mặt tuyệt đẹp kia khiến Bạch Nhược Y vội bịt mũi lại, sợ3vô tình lại chảy máu mũi.
Nhưng Bạch Nhược Y vẫn giả vờ bình tĩnh, “Anh...
đứng ở cửa làm gì?” “Còn có thể làm gì?” Thẩm Đình Thâm thản nhiên nói, trong đôi mắt không có tiêu cự, giống như một vị thần không vướng bụi trần, “Tôi phải đi gặp một đối tác, cô giúp tôi mặc quần áo.” Bạch Nhược Y chớp mắt, dùng ánh mắt như bị thiểu năng nhìn Thẩm Đình Thâm, không thể tin nổi mà đánh giá anh, “Anh...
không tự mặc quần áo được à?” Anh chỉ bị mù thôi mà, có phải bị tàn tật gì đâu? Còn phải mặc quần áo hộ anh? Thể ăn cơm có cần đút cho anh luôn không? Trước đó không phải ở nhà cũ, hay ở công ty đều biểu hiện như người bình thường sao? Thẩm Đình Thâm không muốn nói nhiều với Bạch Nhược Y, dùng giọng lười biếng nói, “Những chuyện cô phải làm đều có trong email hôm qua tôi gửi, chỉ cần là chuyện không gây hại cho cô, cô đều phải làm.” “Thế nhưng! Tôi giúp anh mặc quần áo, không phải là tôi bị thiệt sao?” Bạch Nhược Y nhướng mày, “Tôi lấy quần áo cho anh, anh tự mặc đi, tôi sẽ không giúp anh đâu.” “Cô giúp tôi mặc quần áo, cô có thể tranh thủ nhìn cho thỏa thích? Người bị thiệt phải là tôi mới đúng chứ?” Thẩm Đình Thâm vừa bình tĩnh nói vừa giả vờ chính trực thúc giục, “Nhanh giúp tôi thay đồ, sắp đến giờ rồi.” “Tôi...” Bạch Nhược Y giơ hai tay, chẳng lẽ Thẩm Đình Thâm thật sự muốn cô mặc quần áo hộ sao? Vậy anh ta...
hẳn là mặc đồ lót rồi chứ...
Sau đó Bạch Nhược Y vừa sợ vừa hoảng lấy quần áo và âu phục trong vali ra, đưa đến trước mặt Thẩm Đình Thâm, lúng túng nói, “Giơ...
giơ tay ra, trước hết mặc đồ lót vào đi đã.” Thẩm Đình Thâm nhẹ nhàng giơ tay, trên mặt không hề lộ ra biểu cảm gì.
Ngược lại Bạch Nhược Y cầm đồ lót trong tay cuống cuồng hoảng loạn, khó khăn lắm mới sỏ được hai tay vào ống tay áo, đến khi kéo xuống mới phát hiện mặc ngược.