*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Dụ ngồi bên cạnh nghe Cố Thần Trạch nói chuyện điện thoại, trong mắt là dấu chấm hỏi to đùng, cô nhìn chằm chằm Cố Thần Trạch, “Chuyện gì thế? Thẩm Đình Thâm đã nói gì với anh khiến anh vừa về đến nhà đã từ chối thẳng Bạch Nhược Y thế?” Chu Dụ không hề biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi Cố Thần Trạch về cũng không nói câu nào mà đã lập tức gọi điện thoại cho Bạch Nhược Y.
Chu Dụ ngồi bên cạnh nghe anh ta nói xong cuộc điện thoại, vẫn không hiểu có chuyện gì.
Cố Thần Trạch ném di động lên ghế sofa, đưa tay bế Chu Du lên và vùi đầu vào cổ cô, anh ta nói oang oang, “Em yêu, chúng ta lập tức kết3hôn đi, cứ lo chuyện của mình thật tốt, đừng tham gia vào chuyện tình cảm của người khác nữa được không?” Chu Dụ vốn đang muốn trách cứ Cố Thần Trạch lật lọng với Bạch Nhược Y, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi rã rời của anh ta, lại mềm nhũn, cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Cố Thần Trạch, “Anh sao thế?”
“Chỉ là phát hiện ra thời gian thật quá tàn nhẫn.” Cố Thần Trạch ôm Chu Dụ ngày càng chặt hơn, ôm phía sau lưng cô bể lên, giống như muốn khám cô vào trong cơ thể mình, “Anh đột nhiên phát hiện ra, trên thế gian này tình yêu là thứ không phải ai cũng được như ý nguyện.
Nghiêng tai lắng nghe động tĩnh từ căn2phòng cách vách.
Không bao lâu sau nghe được tiếng bước chân mệt mỏi vang lên, Bạch Nhược Y chuẩn bị về phòng.
Thanh Chấp kéo cửa phòng ra, đúng lúc nhìn thấy Bạch Nhược Y định đi vào phòng.
“Nhược Y, chờ một chút.” Thanh Chấp nhẹ nhàng gọi cổ, “Chúng ta nói chuyện một lát được không?” Khóe miệng Bạch Nhược Y nở một nụ cười không còn sức, “Hôm nay em rất mệt, em đi nghỉ trước đã, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói đi.” “Anh biết công ty Bạch thị xảy ra chuyện.” Thanh Chấp đi đến, giữ cánh tay Bạch Nhược Y, “Anh cũng biết sự tình hiện giờ nghiêm trọng đến thế nào, anh muốn cùng em bàn bạc phương hướng giải quyết.” Lúc đầu Bạch Nhược Y còn nghĩ3rằng Thanh Chấp tìm mình là vì muốn nói chuyện tình cảm.
Không ngờ Thanh Chấp cũng biết tình hình của Bạch thị, muốn tìm cô nói chuyện của công ty.
Nhưng cũng may, cũng may là anh và em may mắn hơn, cùng thích nhau, cùng yêu nhau, cùng nhau thay đổi, cuối cùng có thể may mắn đi tới hôn nhân.” Chu Dụ mỉm cười nhẹ nhàng, “Thần Trạch, gần đây anh nói chuyện ngày càng ngọt nha, vì sợ em đến ngày kết hôn lại chạy mất à?” “Không đâu, nếu em dám chạy, anh nhất định sẽ đuổi kịp.” Cố Thần Trạch nâng mặt cô lên, trong mắt đong đầy tình yêu, khiến Chu Du đắm chìm ở trong đôi mắt ấy không cách nào kiềm chế, tự bứt ra được.
Trong mắt9của cô là gương mặt tuấn tú của Cố Thần Trạch, cô bất chợt nhẹ nhàng tiến tới, đặt lên khóe môi anh một nụ hôn.
Ở một nơi khác, Bạch Nhược Y còn đang vì chuyện của Bạch thị mà sứt đầu mẻ trán, đến tận một hai giờ đêm mới cùng Bạch Kiến về nhà.
Nét mặt hai cha con như đưa đám, ngay cả việc che giấu cũng không muốn làm nữa.
Thanh Chấp đang ngồi trong phòng đọc tài liệu, nghe thấy tiếng mở cửa dưới tầng, anh ta thu xếp tài liệu lại.
Nói thật, Bạch Nhược Y bây giờ cũng không ngủ nổi, thà rằng ngồi nghe Thanh Chấp nói xem sao.
Nghĩ như thế, Bạch Nhược, liền đi theo Thanh Chấp vào phòng của anh ta, hai người ngồi xuống cạnh mép3giường.
Thanh Chấp nhìn Bạch Nhược Y từ trên xuống dưới, có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt của cô.
Thanh Chấp hơi đau lòng nói, “Hiện giờ công ty thiếu rất nhiều tiền đúng không?” Bạch Nhược Y không biết làm thế nào Thanh Chấp biết được tình hình của Bạch thị, bây giờ cũng lười không muốn quan tâm vì sao anh ta biết.
Cô chỉ hơi ngạc nhiên gật đầu, “Phải, thiếu rất nhiều tiền, em và ba đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng bây giờ không ai có thể giúp được Bạch thị.” Vừa nhắc đến chuyện này, trong lòng Bạch Nhược Y lại thấy khó chịu, “Thanh Chấp, sáu năm trước em đã từng có cảm giác như bây giờ, trơ mắt nhìn Bạch thị phải đi đến bước phá sản, đã dùng hết cách cũng không thể thay đổi kết cục.
Nghĩ như thế, Bạch Nhược, liền đi theo Thanh Chấp vào phòng của anh ta, hai người ngồi xuống cạnh mép giường.
Thanh Chấp nhìn Bạch Nhược Y từ trên xuống dưới, có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt của cô.
Thanh Chấp hơi đau lòng nói, “Hiện giờ công ty thiếu rất nhiều tiền đúng không?” Bạch Nhược Y không biết làm thế nào Thanh Chấp biết được tình hình của Bạch thị, bây giờ cũng lười không muốn quan tâm vì sao anh ta biết.
Cô chỉ hơi ngạc nhiên gật đầu, “Phải, thiếu rất nhiều tiền, em và ba đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng bây giờ không ai có thể giúp được Bạch thị.” Vừa nhắc đến chuyện này, trong lòng Bạch Nhược Y lại thấy khó chịu, “Thanh Chấp, sáu năm trước em đã từng có cảm giác như bây giờ, trơ mắt nhìn Bạch thị phải đi đến bước phá sản, đã dùng hết cách cũng không thể thay đổi kết cục.
Cảm giác bất lực đó khiến người ta rất khó chịu, mà sáu năm sau em vẫn đi vào đúng vết xe đổ đó.
Kịch bản dường như đã bị ai đó viết sẵn, đã hình thành thì không thể thay đổi.
Điều khiến em khổ sở nhất là, sau sáu năm, đối với sự suy yếu của Bạch thị, em vẫn không hề có cách gì như cũ...
thật sự là...
khiến người ta nhớ đến lại thấy khó chịu.” Trong con ngươi màu hổ phách lúc này chỉ có sự trống rỗng, nhìn không thấy chút ánh sáng nào.
Thanh Chấp vươn tay đặt lên bả vai Bạch Nhược Y, muốn an ủi cô, “Không phải, thật ra bây giờ chúng ta không phải không có cách khác.” Lông mày Bạch Nhược Y nhăn lại, kinh ngạc nhìn Thanh Chấp, “Ý anh là gì? Chẳng lẽ anh có cách cứu Bạch thị sao?” “Chúng ta...” Thanh Chấp do dự một lát mới nói tiếp, “Có thể nhờ Đằng Y giúp đỡ, em cũng biết rằng Y có rất nhiều tiền, để ông ấy ra tay giúp Bạch thị, không phải là vấn đề.” “Không muốn.” Bạch Nhược Y không hề do dự mà lập tức từ chối đề nghị của Thanh Chấp, “Anh biết mà, em chưa từng công nhận mối quan hệ giữa em và Đẳng Y, nếu như em và ông ta đã không có quan hệ gì, sao em có thể mượn tiền của ông ta được?”