*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Y thật sự nghĩ không ra. Nếu như ở khách sạn, anh vào được phòng cô là do người quản lý quầy lễ tân đưa chìa khóa, vậy thì bây giờ anh vào nhà bằng cách nào? Thật sự có phép xuyên tường sao? Thẩm Đình Thâm cũng không để ý đến lời của Bạch Nhược Y, anh ra hiệu bảo cô nhìn xem món đồ nào đó ở trên bàn.
“Sao, phải chăng cắm vào bình hoa rồi đặt trong nhà sẽ có cảm giác đẹp hơn?” Bạch Nhược Y nhìn theo ánh mắt của Thẩm Đình Thâm, cô thấy trên bàn vô duyên vô cớ có thêm một bó hoa tươi. Hơn nữa những đóa hoa hồng đỏ thắm ấy rực rỡ đến nỗi đâm thẳng vào2mắt cô. Chẳng phải cô để bó hoa này trên máy bay, không hề cầm về sao? Thế mà Thẩm Đình Thâm lại đưa về? Nhớ tới chuyện trên máy bay, Bạch Nhược Y lập tức giận không kìm nổi. “Rốt cuộc anh vào nhà tôi bằng cách nào? Đây là lén xông vào nhà dân đẩy, anh có biết không?!” Bạch Nhược Y tức giận, cầm túi xách ném thẳng vào người Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm nhanh nhẹn lách người sang vị trí bên cạnh, tránh né túi xách mà Bạch Nhược Y ném tới. Bạch Nhược Y tức đến mức giậm chân, chỉ tay vào Thẩm Đình Thâm và nói: “Anh mau cút cho tôi! Nếu không tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát đấy!” Nói5xong, cổ đi đến bên ghế sofa, lấy túi xách và lục tìm di động.
Thẩm Đình Thâm cười nhạo một tiếng, không cho là đúng: “Gọi đi. Dù sao nếu em không quan tâm thì cứ để cả thế giới biết chúng ta tình cũ rực cháy, em gọi mau đi!” Tay cầm di động của Bạch Nhược Y mỗi lúc dùng sức một mạnh, cô tỏ vẻ oán hận: “Ai nói chúng ta tình cũ rực cháy?! Anh đúng là không biết xấu hổ.”
Nói thì nói vậy, nhưng quả thực Bạch Nhược Y cũng không dám gọi điện thoại.
Gần đây cô cực kỳ sợ hãi đám phóng viên truyền thống, mỗi bài báo được viết là một thanh kiếm dài sắc bén xuyên qua ngực cô. Bên cạnh đó,6Chu Kỳ là một cô gái tốt. Nếu để cô ta biết bây giờ Thẩm Đình Thâm đang ở trong nhà cô, chắc chắn cô ta sẽ rất đau khổ.
Quan trọng nhất là đã có quá nhiều bài báo tiêu cực về Bạch Nhược Y, nếu bây giờ lại xảy ra chuyện tai tiếng nào đó, chỉ e cô không thể ở lại công ty được nữa. Bạch Nhược Y căm giận, ngồi ở một góc khác của ghế sofa. Cô trợn tròn mắt nhìn Thẩm Đình Thâm: “Hôm nay anh lại vì chuyện gì mà tới đây thế?”
“Anh tìm em thì có thể có chuyện gì chứ?” Thẩm Đình Thâm đột ngột đứng dậy, nhích lại gần Bạch Nhược Y.
Trong chốc lát anh đã chặn cơ thể gầy yếu5của cô trong góc ghế sofa. Cõi lòng Bạch Nhược Y run lẩy bẩy, hai tay cô giữ chặt áo sơ mi của Thẩm Đình Thâm, sợ anh đột ngột cúi xuống. “Đã đưa hoa hồng lên máy bay, tại sao lại không cầm về? Có phải thấy tôi và Chu Kỳ ở bên nhau nên trong lòng em khó chịu?” Tiếng nói của Thẩm Đình Thâm trầm thấp mà mê hoặc, vừa dịu dàng lại êm tai. Bạch Nhược Y rõ ràng cảm thấy gò má mình đang nóng lên một cách hăng hái, cô nghĩ nhất định nó đã đỏ bừng như quả táo. “Tôi không biết anh đang nói gì, anh và Chu Kỳ ở bên nhau đâu có liên quan gì đến tôi?” Bạch Nhược Y3cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm đưa tay ra nâng cằm cô lên, cặp mắt hẹp dài chuẩn xác tựa mắt ưng bỗng nheo lại, giống như muốn nhìn thấu cô. Khuôn mặt tuấn tú của anh dần dần tiến gần mặt cô, đôi môi mỏng khi đóng khi mở như đang nhả tơ: “Em thật sự không có cảm giác gì với tôi sao? Cho dù tôi và Chu Kỳ như thế nào, em đều không có cảm giác ư?” Cơ thể Bạch Nhược Y co rụt lại, cả người cô gần như vùi vào ghế sofa, ánh mắt thì hoảng hốt. Cô bất chợt nuốt nước bọt, muốn trả lời một cách kiên quyết rằng: Tôi không có cảm giác gì. Song lúc này đây, Thẩm Đình Thâm gần như dán sát cơ thể cô, quanh người cô toàn là mùi nước hoa quen thuộc từ anh; ngoài ra còn có tiếng tim anh đập và hơi thở của anh. Tất cả những thứ ấy khiến bầu không khí trong phòng trở nên mờ ám một cách không rõ lý do. Hai tay Bạch Nhược Y túm chặt lấy ngực Thẩm Đình Thâm, song có cảm giác được rằng có lẽ lúc này đây cả lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi. Quá gần rồi. Quá căng thẳng rồi... “Em không trả lời vì em thật sự để ý đúng không?” Cơ thể Thẩm Đình Thâm vẫn chầm chậm áp sát xuống dưới, mùi hương trên người anh gần như vây lấy cơ thể gầy yếu của Bạch Nhược Y. “Không, tôi không thèm để ý đâu!” Bạch Nhược Y cúi đầu, cất giọng kiên quyết trả lời anh. Cơ thể Thẩm Đình Thâm bỗng ngã mạnh về phía trước. Hai người vốn đã dựa sát vào nhau, Bạch Nhược Y sợ đến mức kêu to: “Anh đừng như vậy, đừng như vậy!” Cô thật sự sợ Thẩm Đình Thâm làm bậy, không biết mình có thể từ chối anh không, sợ rằng cuối cùng mình sẽ bị sa vào. Nhưng Thẩm Đình Thâm lại không động vào cô, anh chỉ rút một tấm thẻ trong túi áo cổ ra, khẽ “a” lên một tiếng: “Em nói dối!” Bạch Nhược Y vẫn chưa biết anh đã lấy đồ trong túi mình, cô nhắm mắt lại rồi mở miệng phản bác: “Tôi không.” Chưa nói hết lời, cô đã trông thấy Thẩm Đình Thâm cầm tấm thẻ kia trong tay.
Đó đúng là tấm thẻ mà anh viết cho cô. Cô sợ bỏ trong túi xách nó sẽ bị đồ đạc linh tinh làm gãy, do đó vẫn luôn cất trong túi áo mình.
Không ngờ lại bị Thẩm Đình Thâm phát hiện, Bạch Nhược Y hốt hoảng đẩy anh ra: “Cái này là... Tôi quên ném nó đi thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Thẩm Đình Thâm thật sự không ngờ Bạch Nhược Y đẩy mình. Ghế sofa vốn dĩ không rộng, anh chỉ ngồi vào một góc nhỏ mà thôi, phần lớn mông đều ở ngoài ghế.
Bạch Nhược Y đẩy với lực hơi lớn một chút, Thẩm Đình Thâm liền ngã xuống đất, phát ra tiếng rầm. Anh trợn mắt hung tợn nhìn cô.
Quên ném mà em còn để trong túi áo bên người à?
Hơn nữa lúc chột dạ đừng có biểu hiện rõ ràng như thể được không? “Em muốn làm tôi té chết à?” Thẩm Đình Thâm không định vạch trần việc Bạch Nhược Y chột dạ, anh không dây dưa vấn đề kia nữa. Bạch Nhược Y bị anh làm cho giật mình. Cô đan hai tay ra sau lưng, nháy mắt một cách khô khan: “Tôi... Tôi không cố ý, ai bảo anh lại gần tôi như vậy.” Thẩm Đình Thâm đứng dậy rồi ngồi xuống ghế sofa, không ngừng xoa mông: “Đau chết tôi.” Bạch Nhược Y vội vàng chạy vào trong phòng ngủ: “Tôi đi lấy thuốc thoa cho anh.”
Thật ra cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ khiến người ta xấu hổ này, do đó cô đi thẳng vào toilet trong phòng ngủ, dùng nước lạnh rửa mặt một chút, có thế mới làm mặt cô mau hết đỏ bừng. Cô soi gương, vỗ vỗ mặt: “Bạch Nhược Y! Mày đang làm gì vậy?!”
Tuy Thẩm Đình Thâm không nghe được đáp án của Bạch Nhược Y, nhưng từ phản ứng của cô, anh cũng đã hiểu rồi.
Bạch Nhược Y không phải không có cảm giác với anh, ít nhất có không phản cảm về anh. “Em lấy thuốc mất bao lâu?!” Thẩm Đình Thâm hướng về phía phòng ngủ của Bạch Nhược Y và gọi. Chỉ một lát sau, anh đã nghe thấy tiếng tìm đồ phát ra từ phòng cô: “Tới ngay đây.”