*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhưng nó không giống, con không được ôm ba.” Thanh Ly kháng nghị, “Lúc nào ba mới về ạ?” “Sớm thôi!” Bạch Nhược Y thấy dáng vẻ nhớ Thanh Chấp của Thanh Ly mà buồn cười.
Hai mẹ con cứ thể bước đi, không phải đến siêu thị mà lại tới cửa khu nhà trước đây Bạch Nhược Y đã ở.
Sau khi về nước, Bạch Nhược Y vẫn luôn ở nhà của Bạch Kiến, cô chưa từng quay về căn hộ của mình.
Trước đó Bạch Nhược Y đã mua lại căn hộ này, nên bây giờ cô có thể về đây.
Hai người vào phòng, Bạch Nhược Y thuận tay bật hết đèn trong nhà lên.
Tất cả mọi thứ trong nhà vẫn y hệt như năm3năm trước lúc cô rời đi, tất cả đều không thay đổi.
Giống như năm năm qua đối với Bạch Nhược Y chỉ là một giấc mộng, mà hiện giờ cô đã tỉnh giấc rồi trở về chỗ này.
Bạch Nhược Y đi vào phòng ngủ, cô để mặc Thanh Ly đang nhảy lên nhảy xuống một mình trên ghế sofa.
Sau khi vào phòng, cô liếc mắt thấy trên cái tủ đầu giường có tấm ảnh chụp, bức ảnh này là ảnh ghép, vì năm năm trước Bạch Nhược Y không muốn để Thẩm Đình Thâm biết.
Bạch Nhược Y khách sáo mỉm cười với anh ta, biểu cảm của quản lý hơi phức tạp, cuối cùng đành gật đầu đáp lại một cách tượng trưng mà không2nói thêm câu nào.
Bạch Nhược Y dẫn theo Thanh Ly đi đến trước cửa căn hộ của cô, cô lấy từ trong túi ra rất nhiều chìa khóa đã lâu không dùng, sau khi xoay một lúc, cuối cùng nó cũng phát ra tiếng “Cạch“.
m thanh này vừa vang lên, trong lòng Bạch Nhược Y chợt thổn thức.
Ký ức của năm năm trước như một dòng nước lũ chôn vùi thân thể cô, khiến cô không thể nào cử động được.
Thanh Ly đưa tay ôm mặt Bạch Nhược Y, hoang mang chớp mắt vài cái, “Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ không đi vào à?” Tiếng nói của Thanh Ly đã đưa cô trở về hiện thực, Bạch Nhược Y mỉm cười và thả cô bé xuống.
“Chờ lát nữa đi mua kem được không, đây là chỗ ở của mẹ trước đây, chúng ta lên đó xem thử nhé.” Bạch Nhược Y nắm bàn tay nhỏ của Thanh Ly, ngồi xổm xuống hỏi ý kiến cô bé.
Thanh Ly ngẩng đầu nhìn tòa nhà, thấy phía trên có ánh đèn sáng trưng, “Mẹ, trước đây mẹ ở chỗ này à?” “Đúng thế, con có muốn đi lên xem không, mẹ về đây lâu rồi mà vẫn chưa qua xem được.” Bạch Nhược Y nhìn khu nhà này mà thấy bùi ngùi.
Sau năm năm, cô lại về tới nơi này.
“Vâng.” Thanh Ly gật đầu, “Con cũng muốn xem căn nhà trước kia của mẹ như thế nào ạ.” “Được.” Bạch Nhược Y thuận tay9bế Thanh Ly lên, sau đó đưa cô bé tới tầng năm khu phía Đông.
Quản lý tòa nhà vẫn là người cũ, khi nhìn thấy Bạch Nhược Y, trên mặt người này lộ vẻ ngạc nhiên.
Tất cả mọi thứ trong nhà vẫn y hệt như năm năm trước lúc cô rời đi, tất cả đều không thay đổi.
Giống như năm năm qua đối với Bạch Nhược Y chỉ là một giấc mộng, mà hiện giờ cô đã tỉnh giấc rồi trở về chỗ này.
Bạch Nhược Y đi vào phòng ngủ, cô để mặc Thanh Ly đang nhảy lên nhảy xuống một mình trên ghế sofa.
Sau khi vào phòng, cô liếc mắt thấy trên cái tủ đầu giường có tấm ảnh chụp, bức ảnh này là ảnh3ghép, vì năm năm trước Bạch Nhược Y không muốn để Thẩm Đình Thâm biết.
Cô để tấm ảnh chụp chung của hai người cạnh đầu giường, Bạch Nhược Y đi tới mở album ảnh ra, trong đó toàn là những tấm ảnh chụp chung lúc trước của hai người.
Thẩm Đình Thâm trong tấm ảnh vừa có vẻ mặt kiêu ngạo lại vừa có nụ cười dịu dàng, anh ôm lấy bả vai gầy yếu của cô, trên mặt Bạch Nhược Y là vẻ ngượng ngùng.
Khóe môi Bạch Nhược Y không tự chủ được cong lên, hóa ra chỉ khi có chuyện xảy ra thì mới phát hiện ngày đó mình may mắn đến mức nào.
Cô vẫn còn đắm chìm trong ký ức quá khứ, không hề phát hiện ra sau lưng có tiếng bước chân đang đến gần, hoặc có nghe được tiếng bước chân nhưng tưởng là Thanh Ly nên không để ý.
Đến tận lúc phía sau có một cánh tay cực kì rắn chắc bỗng ôm chầm lấy cô, mũi Bạch Nhược Y nháy mắt tràn đầy mùi hương bạc hà thoang thoảng hòa với mùi đàn ông.
Rất quen thuộc và trí mạng.
Trong chớp mắt đó, Bạch Nhược Y cảm thấy máu toàn thân như ngừng chảy, đầu óc trống rỗng, chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch như đánh trống.
m thanh càng lúc càng lớn, như muốn đục thủng màng nhĩ của cô vậy.
Điểm chết người nhất chính là người ôm Bạch Nhược Y đưa đầu đến bên tai cô và cất chất giọng lười biếng đầy dụ hoặc, “Cuối cùng thì em cũng đã về, anh đã ở đây chờ em năm năm.” Chỉ một câu nói mà làm Bạch Nhược Y sụp đổ ngay lập tức, nước mắt tuôn trào.
Bạch Nhược Y không muốn nghĩ gì nữa mà xoay người dang tay ôm lấy người đàn ông này.
Hai tay run rẩy còn chưa kịp ôm lấy cơ thể của Thẩm Đình Thâm, thì bỗng trong phòng vang lên giọng nói non nớt tràn đầy hoang mang của một bé gái, “Mẹ, chú này là ai a?” Vừa đúng lúc Bạch Nhược Y xoay người lại và nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Đình Thâm, thì khuôn mặt anh trở nên băng giá, cũng trong nháy mắt đó Thẩm Đình Thâm lạnh lùng đẩy Bạch Nhược Yra.
Thậm chí anh còn không muốn nói thêm dù chỉ một câu, con người vốn sáng chói như sao trời giờ không có bất kỳ ánh sáng nào, mà thứ càng khó nhìn hơn chính là tâm trạng hiện giờ của anh.
Thanh Ly chạy vài bước tới nắm chặt tay Bạch Nhược Y, cô bé kinh ngạc phát hiện đây chính là chủ đẹp trai đã gặp ở nước Pháp.
“A! Chú! Là chú à!” Thanh Ly còn bé nên không để ý đến bầu không khí giữa hai người lớn, cô bé còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại chú đẹp trai, “Chú à, là cháu nè!” Thậm chí con bé còn muốn giơ tay kéo tay Thẩm Đình Thâm, nhưng Thẩm Đình Thâm chẳng nhìn thấy gì cả, cũng không hiểu tại sao giọng nói của đứa bé này lại quen như vậy.
Anh dứt khoát xoay người, mặc dù bây giờ anh không thể nhìn thấy gì.
Nhưng anh đã quá quen với những đồ vật trong nhà này, nên bước chân rời đi rất nhanh, giống như cố thoát khỏi nỗi đau nào đó.
Bạch Nhược Y đứng đó mà nước mắt tuôn như mưa, cô ngồi xổm xuống khóc không thành tiếng.
Có cơn đau kịch liệt đang truyền đến từ trong ngực, nó xé rách tất cả các giác quan, Bạch Nhược Y chỉ cảm thấy mình như sắp chết.