Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 693: Là cô sao




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Mà hiện giờ nhìn một xe đầy người khiến Thanh Ly cảm thấy rất sợ hãi.

“Xe buýt chính là như thế này,“ Bạch Nhược Y cười nói với Thanh Ly, “Có điều lần sau mẹ lái xe đưa con đi thì tốt hơn, có phải con thấy trong xe đông người quá nên sợ không?” “Không ạ.” Thanh Ly lắc đầu, giơ bàn tay vừa mềm vừa trắng ôm lấy mặt Bạch Nhược Y, “Chỉ là con thấy mẹ bế con đứng lâu như vậy nên đau lòng, hay là mẹ thả con xuống đi, con tự đứng được?” “Không cần, trong xe đông người quá, để mẹ ôm con sẽ an toàn hơn.” Bạch Nhược Y dịu dàng nhìn Thanh Ly.

Đi hơn nửa tiếng, cuối cùng Bạch Nhược Y cũng đưa Thanh Ly đến được tòa nhà Thịnh Thiên, hai mẹ con đứng trước tòa cao3ốc, dừng lại một lúc.

Bạch Nhược Y nắm bàn tay nhỏ của Thanh Ly, vừa cười vừa nói: “Bé Ly, sau này con có thích học ở trong cao ốc này không.” Thanh Ly gật đầu, “Vâng, con thích đi học ở đây ạ.” Trên tầng hai tòa cao ốc này, bên trái chính là nhà trẻ tư nhân mà Thanh Ly muốn đi học, bên trên là cửa hàng đồ chơi của trẻ em.

Còn bên phải là mấy quán trà và vài nhà hàng phương Tây, những nơi có quán trà thường khiến cho người ta có cảm giác thoải mái, người không quá đông, hoàn toàn khác so với những nơi khác.

Nói cho cùng, chủ yếu là do nhà hàng Tây và quán trà đắt hơn nhiều so với những nơi khác, cho nên mới tạo cho nơi này một cảm giác sang2trọng, những người đến đây uống trà đều là những tinh anh trong giới kinh doanh.

Trong một quán trà gần đó, ở chiếc bàn gần cửa sổ có mấy người dung mạo hơn người, khí chất xuất chúng đang ngồi.

Những người ngồi ở chiếc bàn đó dường như có một khí chất rất khác với những người bình thường, khiến những vị khách khác luôn phải liếc mắt nhìn.

Hai đôi tình nhân và một người đàn ông nhìn khá lạnh lùng, người đàn ông đó ngồi chính giữa ghế sofa, đôi con ngươi đen láy không hề chuyển động.

“Nào, Thẩm Đình Thâm, đây là thứ anh thích uống nhất, thử một ngụm đi.” Trần Duệ cố nén cười, cầm một chiếc cốc được pha đủ thứ kinh dị đưa cho Thẩm Đình Thâm.

Thẩm Đình Thâm cầm lấy chiếc cốc, đưa lên môi nhưng không có ý3uống vào, sau đó đặt cái cốc xuống, “Lần nào mọi người đưa tôi đi uống nước cũng đều bày trò diễn xiếc, không chán à?”

“Ha ha ha ha ha ha, không ngờ anh thông minh thể, không phải mấy lần trước đều uống hết sao?” Trần Duệ cười ha ha, lần nào bọn họ cũng cậy Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy gì, mà làm đủ trò khiến anh uống phải mấy thứ đồ uống kinh dị, thích thú nhìn khuôn mặt lạnh lẽo ngàn năm vì uống mấy thứ đó mà hơi biến đổi.

Nhưng những trò đùa này không khiến Thẩm Đình Thâm tức giận, cũng giống như chuyện anh đã buông bỏ chuyện mình bị mù, thậm chí còn khiến anh cảm thấy tình bạn của mình và đám Trần Duệ không quá xa cách.

“Lát nữa anh định quay lại công ty sao?” Cố9Thần Trạch ngồi một bên đưa cho Thẩm Đình Thâm một ly đồ uống bình thường.

Giờ Thẩm Đình Thâm mới uống một ngụm, “Tối quay lại một lát, còn một số việc phải xử lý.” “Ồ.” Cố Thần Trạch gật đầu.

Trần Duệ đang đùa giỡn với Hạ Tình Thiên đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, Cố Thần Trạch, anh gọi chúng tôi đến đây là có chuyện gì đặc biệt sao?” Nghe được vấn đề này, Cố Thần Trạch và Chu Du cùng nhìn nhau, sau đó mỉm cười.

Chu Dụ gật đầu thẹn thùng, ra hiệu cho Cố Thần Trạch lên tiếng.

Cổ Thần Trạch giơ bàn tay đang nắm tay Chu Du lên, sau đó hôn một cái rồi nói, “Là như vậy, lần này chúng tôi gọi mọi người đến là có chuyện muốn nói.” Hạ Tình Thiên là phụ nữ, nhìn động tác thân mật3của bọn họ, lại nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt hai người đó thì cũng đã đoán ra đại khái.

Hai mắt Hạ Tình Thiên tỏa sáng, cô khẽ hô lên, “Hai người...

Trần Duệ đang đùa giỡn với Hạ Tình Thiên đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, Cố Thần Trạch, anh gọi chúng tôi đến đây là có chuyện gì đặc biệt sao?” Nghe được vấn đề này, Cố Thần Trạch và Chu Du cùng nhìn nhau, sau đó mỉm cười.

Chu Dụ gật đầu thẹn thùng, ra hiệu cho Cố Thần Trạch lên tiếng.

Cổ Thần Trạch giơ bàn tay đang nắm tay Chu Du lên, sau đó hôn một cái rồi nói, “Là như vậy, lần này chúng tôi gọi mọi người đến là có chuyện muốn nói.” Hạ Tình Thiên là phụ nữ, nhìn động tác thân mật của bọn họ, lại nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt hai người đó thì cũng đã đoán ra đại khái.

Hai mắt Hạ Tình Thiên tỏa sáng, cô khẽ hô lên, “Hai người...

không phải hai người muốn nói với chúng tôi rằng hai người định kết hôn chứ?” Nghe Hạ Tình Thiên nói như vậy, Trần Duệ cũng kích động, trừng hai mắt nhìn bọn họ, “Không phải chứ...

hai người thật sự định kết hôn?” Chỉ có Thẩm Đình Thâm là bình tĩnh, không phải là anh không biểu lộ gì, mà là do anh không thấy có gì ngạc nhiên cả.

Tính ra, Cố Thần Trạch và Chu Du cũng đã cùng nhau trải qua bao nhiêu năm tháng phong ba bão táp như vậy, cả hai cũng đã đến tuổi lập gia đình, chuyện kết hôn là chuyện nước chảy thành sông thôi.

Có điều nghe được bọn họ thông báo tin này, Thẩm Đình Thâm cũng cảm thấy vui cho bọn họ.

“Ừm.” Cố Thần Trạch nhìn Chu Dụ bằng ánh mắt kiên định và dịu dàng, “Chúng tôi định kết hôn, cố ý gọi mọi người ra đây là thông báo để mọi người chuẩn bị tiền mừng!” “Anh yên tâm, phong bao của tôi nhất định sẽ rất dày!” Trần Duệ hớn hở nói, khác hẳn bình thường.

Bình thường Trần Duệ lúc nào cũng kêu nghèo giả khổ trước mặt Thẩm Đình Thâm và Cổ Thần Trạch, hôm nay lại nói rất hào phóng.

“Ồ, không ngờ cậu cũng hiểu chuyện đấy!” Cổ Thần Trạch hài lòng vỗ vai Trần Duệ.

Trần Duệ cười gian, “Dù sao bây giờ tôi cho hai người một cái phong bì dày, đến lúc tôi và Tình Thiên kết hôn, không phải hai người sẽ trả lại cho tôi một cái phong bì còn lớn hơn sao? Không lỗ, tôi sẽ không bị thiệt!” “Cậu cút đi!” Cố Thần Trạch cười, muốn đập cho cậu ta vài cái, nhưng lại bị Trần Duệ nhanh chóng né được, anh ta nghiêng người ngã xuống vai Hạ Tình Thiên, làm nũng với cô, “Tình Thiên, chúng ta cũng kết hôn đi.”

Hạ Tình Thiên lườm anh ta, “Một buổi cầu hôn cũng không có, lại muốn người ta kết hôn với anh? Anh mơ đi!”

Thẩm Đình Thâm ngồi bên cạnh, mặc dù không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí vui vẻ của bọn họ.

Khiển cho Thẩm Đình Thâm ngồi ở đây luôn có một cảm giác là lạ.

Giống như anh là một người thừa ở đây vậy.