*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ấy rốt cuộc cũng đồng ý cưới tôi, cô vẫn không hiểu tâm trạng hiện giờ của anh ấy như thế nào sao? Cứ như thế này đối với anh ấy cũng rất tốt rồi, cô không xuất hiện thì anh ấy sẽ không sao cả.” Lộ Trạch đứng trước mặt Bạch Nhược Y nói như vậy, cảm giác bất lực bao trùm lấy Bạch Nhược Y khiến cô mơ hồ.
Cô cảm giác năm năm qua, cô đã bỏ qua rất nhiều thời gian bên cạnh Thẩm Đình Thâm.
Trong thời gian này, Thẩm Đình Thâm xảy ra nhiều chuyện như vậy, khó khăn đến như vậy.
Rõ ràng trong thời gian đó, người nên ở cạnh Thẩm Đình Thâm nhất, phải là Bạch Nhược Y mới đúng.
là anh ấy muốn vậy sao?” Bạch Nhược Y mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách đỏ bừng, khiến người nhìn3thấy đau lòng, “Tôi không tin anh ấy không còn chút tình cảm nào với tôi, tôi không tin anh ấy thật sự muốn quên tôi, muốn kết hôn với cô sống một cuộc sống bình thường.” Khóe miệng Lộ Trạch giật giật, cuối cùng không nói được câu nào, đột nhiên cô ta quỳ “bịch” xuống trước mặt Bạch Nhược Y, dọa Bạch Nhược Y vội lùi lại một bước, cô lo lắng không nói lên lời, không hiểu hành động của Lộ Trạch.
Lộ Trạch ngẩng mặt nhìn Bạch Nhược Y, hai mắt đỏ bừng, khóe miệng run rẩy, “Bạch Nhược Y, coi như tôi cầu xin cô, cô hãy buông tha cho Thẩm Đình Thâm có được không.
Tôi quen anh ấy lâu hơn cô, yêu anh ấy lâu đến như vậy, còn chăm sóc anh ấy nhiều năm như thế, có tác thành cho tôi có được không!“.
Bạch2Nhược Y lắc đầu, cảm thấy trong nháy mắt mình đã biến thành một kẻ xấu xa.
Cô chỉ muốn hỏi người mình yêu cho rõ ràng, vì sao lại muốn cưới người khác mà thôi.
Mà bây giờ Lộ Trạch ở trước mặt cô, khiến cô giống như biến thành kẻ thứ ba đáng ghê tởm, không ngừng khuấy đảo nội tâm của Thẩm Đình Thâm, cô không muốn để Thẩm Đình Thâm và Lộ Trạch được sống thoải mái.
“Không phải...
tình cảm là thứ có thể tác thành sao?” Bạch Nhược Y ngồi xổm xuống, muốn đưa tay kéo Lộ Trạch đứng dậy.
Từ nhỏ đến giờ Bạch Nhược Y còn chưa từng nhận đại lễ này của ai, hành động này khiến Bạch Nhược Y không quen cũng không thể nào đón nhận được.
Cô nhíu mày, dùng sức kéo Lộ Trạch lên, “Cô đừng như vậy, đứng lên rồi nói.
Thế nhưng cô đã bỏ lỡ, bây giờ đứng trước mặt Lộ Trạch, Bạch Nhược Y cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Cô không còn khí thể tức giận quát Lộ Trạch tránh ra như khi mới đến.
Cô muốn đích thân đi hỏi Thẩm Đình Thâm rốt cuộc là vì sao, Lộ Trạch lại làm những việc mà đáng ra là cô nên làm...
Bây giờ, Bạch Nhược Y có tư cách gì để nói Lộ Trạch? Cho nên hiện giờ Lộ Trạch không muốn để Bạch Nhược Y đi tìm Thẩm Đình Thâm cũng là chuyện đương nhiên.
Bạch Nhược Y nghẹn ngào, “Năm năm qua, cuộc sống của Thẩm Đình Thâm thật sự không tốt như vậy sao?” “Vô cùng tồi tệ.” Lộ Trạch nói thật, “Nhưng bây giờ anh ấy gần như đã thoát khỏi cuộc sống đó rồi, chỉ cần cô đừng đến làm phiền anh ấy, anh ấy9sẽ sớm tốt thôi, thật đấy.” “Tôi không đến làm phiền anh ấy...
“Không phải...
tình cảm là thứ có thể tác thành sao?” Bạch Nhược Y ngồi xổm xuống, muốn đưa tay kéo Lộ Trạch đứng dậy.
Từ nhỏ đến giờ Bạch Nhược Y còn chưa từng nhận đại lễ này của ai, hành động này khiến Bạch Nhược Y không quen cũng không thể nào đón nhận được.
Cô nhíu mày, dùng sức kéo Lộ Trạch lên, “Cô đừng như vậy, đứng lên rồi nói.
Tôi nói rồi, nếu như Thẩm Đình Thâm có suy nghĩ giống như cô nói, anh ấy thật sự muốn kết hôn với cô, sống một cuộc sống vui vẻ, vậy tôi có gặp anh ấy một lần cũng sẽ không gây nên bất cứ xao động nào.
Anh ấy...
luôn là một người biết rõ mình muốn gì, nếu đúng như lời cô nói, thì cô không nên sợ3hãi mới đúng.”
“Không phải.” Lộ Trạch không muốn đứng dậy, vùng vằng né tránh bàn tay của Bạch Nhược Y, “Chỉ cần cô không xuất hiện, cuộc sống tương lai của anh ấy sẽ ngày càng tốt.
Nhưng chỉ cần cô xuất hiện trước mặt anh ấy, anh ấy sẽ lại đau khổ đến mức không chịu được.
Cô vẫn chưa hiểu rõ sao? Đôi mắt của anh ấy bị mù hoàn toàn là vì cô, nỗi đau lớn nhất trong lòng anh ấy cũng là cô.
Chỉ cần cô xuất hiện trước mặt anh ấy, anh còn phải mất bao nhiêu cái năm năm để quên cô, năm năm mười năm hay mười lăm năm...
Bây giờ Thẩm Đình Thâm đã ba mươi tuổi rồi, anh ấy đâu còn bao nhiêu thời gian để đặt hết vào chuyện tình cảm chứ.
Cô buông tha cho anh ấy đi được không, đừng để anh ấy đau khổ vì tình cảm nữa? Tôi dập đầu với cô, tôi van xin cô có được không!”
Lộ Trạch vừa nói vừa khóc, vừa dùng sức dập đầu với Bạch Nhược Y.
m thanh “cộc cộc cộc...” vang lên trong phòng, nghe rất đáng sợ.
Bạch Nhược Y luống cuống, nước mắt rơi xuống, cố kéo Lộ Trạch, “Cô đừng như vậy! Cô đừng như vậy! Lộ Trạch không nghe theo ý cô, còn ra sức đập đầu, cái sau mạnh hơn cái trước.
Rất nhanh, trán Lộ Trạch đã đỏ bừng, trên mặt còn dính bụi đất.
Thêm mấy sợi tóc dính bết nước mắt, càng làm dáng vẻ của cô ta trở nên đáng thương, hèn mọn.
Bạch Nhược Y không biết nên làm thế nào, cứ nhìn Lộ Trạch điên cuồng đập đầu như vậy, cảm giác như trán cô ta sắp chảy máu rồi.
“Dừng lại.” Bạch Nhược Y không còn ý định dùng sức ngăn cản động tác của Lộ Trạch nữa, giọng nói của cô mang theo vẻ lạnh lùng, “Dừng lại lại, tôi tác thành cho cô.” Cứ vậy đi, có thể nhìn ra Lộ Trạch rất yêu Thẩm Đình Thâm.
Hơn nữa cô đã vắng mặt trong năm năm quan trọng nhất của cuộc đời Thẩm Đình Thâm, dù cho cô nói mình yêu Thẩm Đình Thâm đến thế nào, thì so với Lộ Trạch cũng không có bao nhiêu ý nghĩa...
Cuộc sống chính là như vậy, mọi thứ đều đáng giá, chỉ có tình yêu trong năm tháng dài dằng dặc lại là thứ không đáng để nhắc đến.
Cuối cùng vì câu nói đó của Bạch Nhược Y mà Lộ Trạch cũng dừng lại.
Cô ta ngẩng đầu, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, hai mắt đẫm nước mắt nhưng vẫn cong lên, “Thật sao? Cô đồng ý sẽ tác thành cho tôi? Sẽ không đến tìm Thẩm Đình Thâm, sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa sao?” “Phải, tôi sẽ không đến tìm anh ấy nữa,“ Bạch Nhược Y vẫn sợ, sợ sẽ giống như lời Lộ Trạch nói, Bạch Nhược Y không muốn làm anh tổn thương.
Anh đã quyết định kết hôn với Lộ Trạch, muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, thì Bạch Nhược, còn có thể làm gì? Tác thành cho bọn họ là tốt nhất.
“Vậy cô sẽ rời khỏi thành phố H sao?” Lộ Trạch vẫn sợ, sợ Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y sống cùng một thành phố, cuối cùng Thẩm Đình Thâm sẽ phát hiện ra Bạch Nhược Y đã trở về.
Lông mày Bạch Nhược Y khẽ nhíu lại, nhìn thoáng qua Lộ Trạch, “Ba tôi sống ở thành phố H, tôi cũng vậy, tôi sẽ không rời đi.”
“Tôi đến tìm Thẩm Đình Thâm.” Bạch Nhược Y đã bình tĩnh lại, bây giờ cô không muốn nhìn thấy Lộ Trạch.
Hơn nữa Bạch Nhược Y cũng biết, có nói chuyện với Lộ Trạch cũng không được chuyện gì.
“Đương nhiên tôi biết cô đến tìm Thẩm Đình Thâm, có điều bây giờ anh ấy đang họp, rất bận rộn, không có thời gian gặp cô.” Lộ Trạch nhìn xung quanh một lượt, mặc dù tầng năm này rất ít nhân viên, nên không có nhiều người qua lại, những chuyện này cũng không tiện nói ở đây, Lộ Trạch kéo vai áo Bạch Nhược Y, kéo cô vào một gian phòng, “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, đứng ở đây không tiện.” “Thẩm Đình Thâm chắc hẳn không biết chuyện tôi đã quay về, nếu không anh ấy sẽ không để cô đến gặp tôi.” Bạch Nhược Y dùng sức hất tay Lộ Trạch ra, hai mắt đỏ bừng, hung hăng trợn lên nhìn cô ta.
“Bất kể như thế nào, bây giờ cô cũng nên nói chuyện tử tế với tôi.” Sắc mặt Lộ Trạch trở nên âm trầm, trong đáy mắt là sự thù oán khiến người khác căng thẳng.
“Tôi không thích.” Bạch Nhược Y vẫn đứng tại chỗ, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lộ Trạch.
Lộ Trạch cười lên, đôi mắt nheo lại, “Nếu như cô không muốn nói chuyện với tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ đưa cô ra ngoài, Thẩm Đình Thâm sẽ không bao giờ biết cô đã quay về.” “Cô cho rằng chỉ như vậy mà tôi phải nghe theo lời cô?” Bạch Nhược Y chưa bao giờ là quả hồng mềm, cô không hề sợ Lộ Trạch, “Cho dù hôm nay cô đuổi tôi đi, thì ngày mai tôi không thể đến nữa sao? Sau này cũng không đến được sao? Sở dĩ cô chặn tôi ở đây, không cho tôi đi gặp Thẩm Đình Thâm, bởi vì cô sợ khi Thẩm Đình Thâm nhìn thấy tôi sẽ không kết hôn với cô nữa đúng không?” “Hóa ra cô cũng biết là tôi và Thẩm Đình Thâm chuẩn bị kết hôn?” Hai con mắt Lộ Trạch như muốn lồi ra ngoài, cô ta dùng hai tay kéo Bạch Nhược Y đến căn phòng gần nhất.
Lộ Trạch khỏe hơn Bạch Nhược Y nhiều, cứ thế kéo thẳng Bạch Nhược Y vào trong một căn phòng, thuận tay khóa cửa phòng lại, “Bạch Nhược Y, cô đã biết tôi và Thẩm Đình Thâm sắp kết hôn, cô còn quay lại tìm anh ấy làm gì?” “Cô biết rõ tôi muốn tìm anh ấy làm gì!” Bạch Nhược Y xoa bả vai bị Lộ Trạch làm đau, “Anh ấy sẽ không kết hôn với cô.” Lộ Trạch đứng đối diện Bạch Nhược Y, cả hai người phụ nữ đều đứng thẳng lưng, đều nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương sự không khoan nhượng.
Trong lúc Bạch Nhược Y cho rằng Lộ Trạch sẽ chửi rủa mình vài câu, thì Lộ Trạch đột nhiên rất bình tĩnh nói, “Bạch Nhược Y, cô có thể tha cho tôi và Thẩm Đình Thâm được không, đừng có đến quấy rầy anh ấy nữa được không?” “Người nên nói câu này là tôi mới đúng!” Lông mày của Bạch Nhược Y chau lại, “Là cô nhúng tay vào chuyện tình cảm của tôi và Thẩm Đình Thâm, tôi không biết cô đã dùng cách gì khiến anh ấy muốn kết hôn với cô, nhưng tôi biết người anh ấy yêu là tôi.” “Cô đừng có tự mình đa tình nữa được không?” Lộ Trạch bình tĩnh nói, sự độc ác trong ánh mắt dần biến mất, thay vào đó là mấy phần đau thương, “Cô cho rằng tình cảm của cô và Thẩm Đình Thâm không hề thay đổi sao? Cô không hề biết năm năm qua giữa tôi và Thẩm Đình Thâm đã có những chuyện gì, cô dựa vào cái gì mà ở đây tự cho mình là đúng.” “Thật sao?” Bạch Nhược Y cười lạnh lùng, trong đôi mắt đỏ bừng toàn là tia máu, lúc cười lên trông càng dữ tợn, “Nếu như tình cảm của tôi và anh ấy không còn gì cả, vậy cô ngăn tối ở đây làm gì?” “Tôi nói rồi, cô đừng làm phiền anh ấy.” Lộ Trạch lặp lại một lần nữa.
“Nếu đó là suy nghĩ trong lòng anh ấy, phải do chính anh ấy nói với tôi.” Bạch Nhược Y không muốn nói thêm với Lộ Trạch câu nào, chỉ muốn đi hỏi Thẩm Đình Thâm, tại sao lại kết hôn cùng với Lộ Trạch.
“Cô không muốn biết vì sao anh ấy muốn kết hôn với tôi sao?” Lộ Trạch giơ tay ngăn cản Bạch Nhược Y định đi.
Bạch Nhược Y nhìn xuống cánh tay trước mặt, mở miệng nói từng câu từng chữ, “Tôi muốn biết, nhưng chỉ muốn nghe câu trả lời từ chính Thẩm Đình Thâm, nếu như anh ấy thật sự vì yêu cô mà kết hôn với cô.
Bạch Nhược Y tôi chắc chắn sẽ không nói hai lời, sẽ rời đi, tuyệt đối không bao giờ làm phiền các người nữa.”
Thật ra Lý Lâm biết, năm năm qua tình cảm của Lộ Trạch đối với Thẩm Đình Thâm như thế nào.
Hơn nữa, Lý Lâm cũng nhìn thấy sự nỗ lực của Lộ Trạch vì Thẩm Đình Thâm.
Nếu như Thẩm Đình Thâm thật sự muốn kết hôn cùng với Lộ Trạch, thì Lý Lâm cũng sẽ giống như đại đa số mọi người đến chúc phúc cho bọn họ.
Lộ Trạch đã bước đi, định cứ thế rời khỏi chỗ này, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi đi ngang qua người Lý Lâm, Lộ Trạch vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Anh thật sự không nhìn thấy gì? Cũng không nhìn thấy ai?” Lúc đầu Lý Lâm định coi như mình không nhìn thấy gì cả, cũng không nói nhiều một câu với bất kỳ ai.
Nhưng Lộ Trạch đã mở miệng hỏi, tất nhiên Lý Lâm cũng sẽ nói thật, nói ra cảm nghĩ thật sự của bản thân, “Cô muốn nghe đáp án thật, hay giả.” Nghe vậy, cơ thể Lộ Trạch lập tức căng thẳng, hai hàng lông mày nhíu chặt, “Vậy là anh đã nhìn thấy cô ta?” “Đúng, tôi đã nhìn thấy cô Bạch.” Lý Lâm nói chi tiết, “Hơn nữa nếu tôi đoán không sai, hẳn là cô Bạch đến tìm Tổng giám đốc, nhưng cô đã ngăn lại.” Lộ Trạch nuốt nước bọt, dáng vẻ lo lắng.
Lộ Trạch biết quan hệ của Lý Lâm với Thẩm Đình Thâm, cũng biết mình không có chút trọng lượng nào đối với Lý Lâm.
Cho nên Lộ Trạch cũng không biết nên nói với Lý Làm thế nào cho tốt, nhưng phải cương quyết không để anh ta nói với Thẩm Đình Thâm.
Do dự thật lâu, Lộ Trạch nghiêm mặt, lạnh lùng liếc Lý Lâm, “Đừng nhiều lời.” Nghe khẩu khí như thế, Lý Lâm rất khó chịu.
Nhưng từ trước đến nay Lý Lâm là một người rất biết cách khống chế cảm xúc, hơn nữa anh ta cũng không thèm để ý đến người trước mặt, có đôi khi anh ta bình tĩnh như một người máy.
Nụ cười nhàn nhạt của Lý Lâm trong mắt Lộ Trạch giống như đang kinh thường cô ta, “Vốn tôi cũng không định nói chuyện này cho Tổng giám đốc, hơn nữa tôi cũng biết ý nghĩa của cô Bạch đối với Tổng giám đốc là như thế nào.” “Anh đang uy hiếp tôi?” Lộ Trạch nhíu chặt mày, ngọn lửa trong đôi mắt như càng cháy rực, cô bây giờ giống như con chim sợ cành cong.
Rõ ràng trong lời nói của Lý Lâm không có ý thù địch, nhưng nghe qua tại của Lộ Trạch giống như Lý Lâm đang uy hiếp cô ta.
“Anh muốn gì? Anh muốn nói bây giờ anh đã biết tôi làm gì với Bạch Nhược Y, nhưng anh sẽ không nói cho Tổng giám đốc biết chuyện này, ý là anh đã nắm tôi trong tay, khiến tôi phải kiêng kị anh?” Lộ Trạch nheo mắt, ánh mắt | lạnh lùng nhìn thẳng vào con người của Lý Lãm.
Lý Lâm lắc đầu, xem ra bây giờ Lộ Trạch không thể nghe hiểu được mình nói gì.
Mà Lý Lâm cũng không muốn nói thêm câu gì với cô ta nữa, anh ta nhìn qua đồng hồ trên tay, đã đứng ở đây một lúc rồi, phải quay lại làm việc thôi, “Được rồi, tôi có việc phải làm rồi.” “Đứng lại!” Lộ Trạch gằn giọng, cô ta không nhìn thấu Lý Lâm, trong lòng rất bực bội, “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?” “Tôi không muốn thể nào cả.” Lý Lâm lạnh nhạt nói, “Chuyện hôm nay, tôi sẽ không nói ra, cô yên tâm đi.” “Anh định làm gì? Thương hại tôi sao?” Lộ Trạch chắn trước người Lý Lâm, không để anh ta bước lên, nhất định phải nói rõ ràng với Lý Lâm.
“Vì sao tôi phải thương hại cô” Lộ Trạch nhìn xuống, nhìn dáng vẻ nhàn tản của anh ta, đôi khi thấy hơi giống Thẩm Đình Thâm, “Những chuyện cô làm vì Tổng giám đốc bao năm qua tôi đều nhìn thấy, mặc dù tôi biết người Tổng giám đốc thích là cô Bạch.
Nhưng chuyện tình cảm cá nhân của anh ấy tôi không quá để ý, huống chi Lộ Trạch cô hoàn toàn có đủ tự tin đứng bên cạnh Tổng giám đốc.
Cho nên cô không cần đề phòng tôi, Lý Lâm tôi chưa bao giờ là người nhiều chuyện.” So với Lý Lâm đang vô cùng thẳng thắn và cởi mở, Lộ Trạch cảm thấy mình như một người quá mức hẹp hòi, tính toán chi li.
Lộ Trạch nghe thấy Lý Lâm nói như vậy, tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống, “Là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật xin lỗi.” Lý Lâm không nói gì nữa, tiếp tục đi làm việc của mình.