*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, xuyên qua cặp mắt kính trong suốt của Thanh Chấp tạo thành nhiều mảnh vụn nhỏ tràn ra xung quanh.
Chúng che lại đôi mắt nhỏ dài đang đầy vẻ lạnh nhạt của Thanh Chấp, khiến người ta không thể nhìn rõ được trong mắt của anh.
Thanh Chấp đi đến bên cạnh Thanh Ly và vỗ đầu cô bé, “Bé Ly, bây giờ con có thể đi chơi một lát được không?” “Được ạ.” Thanh Ly rất hiểu chuyện gật đầu, cô bé cười hì hì nhìn Bạch Nhược Y, “Con biết ba muốn giảng giải đạo lý với mẹ, nhưng mẹ bây giờ đang ốm, ba đừng mắng dữ quá nhé.” Khóe miệng Thanh chấp khẽ nhếch, anh ta mỉm cười, xoa đầu Thanh3Ly, “Được rồi, con đi ra ngoài chơi đi, phải chú ý an toàn, đừng đi xa quá.” “Vâng ạ.” Thanh Ly gật đầu, cô bé biết Thanh Chấp rất yêu Bạch Nhược Y, nên không cần lo lắng Bạch Nhược Y sẽ phải chịu uất ức.
Chờ khi bóng dáng nhỏ bé biến mất khỏi phòng bệnh, Thanh Chấp trở tay đóng cửa phòng, sắc mặt lại trầm xuống rồi đi đến bên cạnh giường Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y ngồi trên giường bệnh, lo lắng nắm hai bàn tay dưới chăn lại.
Ánh mắt Thanh Chấp như một ngọn lửa rất mạnh, sáng rực nhìn vào đôi con ngươi như hổ phách của Bạch Nhược Y, anh ta cố gắng đè nén cơn tức giận trong lồng ngực, cố giữ2bình tĩnh hỏi, “Nếu như không phải bé Ly gọi điện thoại cho anh, em định sẽ không nói cho anh biết về việc này?” “Em nói rồi, chỉ là cảm sốt thôi mà.” Bạch Nhược Y hơi bất đắc dĩ, “Em biết anh đang bận nhiều việc, mà cảm sốt chỉ là bệnh thông thường, chẳng qua em cảm thấy không cần thiết làm anh bị chậm trễ công việc, em không có ý gì khác.” “Nhưng em cũng biết rất rõ trong lòng anh công việc không thể nào so sánh với em được.” Đôi mắt nhỏ của Thanh Chấp hơi híp lại, ánh mắt này khiến người Bạch Nhược Y như bị thiêu đốt.
Bạch Nhược Y xấu hổ không chịu nổi, cô làm sao không biết địa vị của3mình trong lòng Thanh Chấp.
Nhưng Thanh Chấp càng thản nhiên khi đối mặt với mình, Bạch Nhược Y càng cảm thấy mình không thể báo đáp anh được.
“Thanh Chấp.” Bạch Nhược Y bất đắc dĩ gọi, nhẹ nhàng bỏ đi nỗi buồn trên khoé mi, “Em biết, em biết mấy năm qua anh đã vì em làm những gì? Em cũng luôn biết tình cảm của anh, chính vì biết nên em mới không muốn hết lần này đến lần khác anh lại làm gì đó cho em.
Em...
Em không muốn nợ anh thêm nữa, em...”
Nhận được tình cảm của anh, chính là vận may của em nhưng lại là bất hạnh của anh.
Thanh Chấp thất vọng lắc đầu, ánh mắt mang nét buồn thê lương, “Em không biết, thật ra em9chẳng biết cái gì cả.
Năm năm qua anh đã vì em mà làm tất cả mọi thứ, nhưng không phải anh yêu em nên cẩn em đáp lại.
Anh biết rất rõ người trong lòng em là ai, từ cái ngày của sáu năm trước, khi anh bảo em đi theo anh nhưng em không đồng ý, anh đã không còn bất kỳ suy nghĩ gì với em nữa, anh chỉ muốn cô độc một mình đến hết quãng đời còn lại.
Trong cuộc sống này ngoại trừ tình yêu thì vẫn còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa khác.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh không còn yêu em, cũng không có nghĩa anh nghe em xảy ra chuyện thì bỏ mặc.
Anh đồng ý kết hôn với em chỉ vì3muốn cứu Thanh Ly.
Anh đồng ý làm bạn với em năm năm, thậm chí lâu hơn nữa không phải vì anh muốn đạt được tình yêu từ thân thế em.
Trong cuộc sống này ngoại trừ tình yêu thì vẫn còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa khác.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh không còn yêu em, cũng không có nghĩa anh nghe em xảy ra chuyện thì bỏ mặc.
Anh đồng ý kết hôn với em chỉ vì muốn cứu Thanh Ly.
Anh đồng ý làm bạn với em năm năm, thậm chí lâu hơn nữa không phải vì anh muốn đạt được tình yêu từ thân thế em.
Trong năm năm qua, anh đã có thời gian ở bên em, kể cả chỉ nói chuyện bình thường hàng ngày cũng làm anh vô cùng thỏa mãn.
Em biết không, anh không hề có khái niệm gì với từ gia đình, chỉ muốn cả đời phiêu bạt.
Nhưng ở chung với hai người năm năm qua, em và bé Ly đã khiến anh biết cuộc sống ổn định cũng không hề đáng sợ như thể.
Anh nói nhiều như vậy chỉ muốn để em hiểu rằng đừng cảm thấy thẹn với anh, không nên cảm thấy anh đã vì em mà hi sinh cái gì, cũng không nên cảm thấy anh đòi hỏi em để lấy thứ gì.
Anh yêu em và em cũng tự do.
Từ bé anh đã hiểu một điều, không phải ai cũng lựa chọn giống nhau, trong cuộc sống của mỗi người đều có thứ cực kì quan trọng khác nhau.
Anh sẽ không trách em chỉ vì anh yêu em mà em lại không chọn anh.
Anh yêu em là chuyện riêng của anh.
Anh chỉ hi vọng em vui vẻ, hi vọng em có thể đi cùng bên anh và ung dung tiếp nhận anh đối xử tốt với em mà không cần có cảm giác tội lỗi.
Trong năm năm ở bên em này, giây phút nào anh cũng cảm thấy vui sướng, không bao giờ cảm thấy mình phải hi sinh cái gì.
Ngược lại anh đã nhận được rất nhiều, trừ thời gian làm bạn với em ra.
Anh còn có được bé Ly đáng yêu, em có biết mỗi lần cô bé gọi anh là ba, anh vui đến mức nào không...” Trong năm năm qua, Thanh Chấp chưa hề nói với Bạch Nhược Y những lời như vậy, anh ta vốn không phải là người biết cách diễn đạt nội tâm với người khác.
Lúc nhắc đến Thanh Ly, nét mặt Thanh Chấp rất dịu dàng.
“Anh rất cảm ơn em có thể để anh trở thành ba của Thanh Ly, nếu như có thể, anh muốn mãi là ba của con bé, nhưng nếu như không được, anh cũng không hề trách em.” Lúc Thanh Chấp nói đến đây, đôi mắt bên trong mắt kính hơi ấm ướt, nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, nước mắt còn chưa kịp để người khác phát hiện thì đã bị anh ta ép trở về.
Thanh Chấp là một người cô độc, cuộc sống của anh ta không hề có màu sắc.
Chỉ có tình yêu mới có thể để anh ta cảm giác được ấm áp, mà đúng lúc Thanh Ly có thể cho anh ta cảm giác này.
Bạch Nhược Y yên tĩnh nghe Thanh Chấp nói, trong lòng cô có cảm giác không nói nên lời.
Thanh Chấp vốn là người làm cho người khác phải đau lòng, anh ấy quá ngốc.
Rõ ràng người chịu oan ức là anh ta, người khó chịu nhất trong năm năm qua cũng là anh ta, rõ ràng anh ta mới là người cần được quan tâm và yêu thương nhất, vậy mà anh ta luôn suy nghĩ và người khác mà không cần hồi báo gì.
Sợ làm người khác có thêm bất kỳ gánh nặng nào, sợ làm người khác khó xử.
Bạch Nhược, mím chặt môi đến mức môi trắng bệch, mở miệng run run nói, “Thanh chấp, người em không muốn tổn thương nhất trên thế giới này là anh, em không muốn làm anh tổn thương.” “Anh biết, anh biết.” Thanh Chấp đưa tay vuốt ve khuôn mặt hơi lạnh của Bạch Nhược Y, anh ta thật sự không chịu nổi khi cô nhíu mày, “Em không làm anh tổn thương, em không hề.”