*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các bác sĩ tiến lên định đỡ Thẩm Đình Thâm nhưng lại bị Lộ Trạch xua tay trước, tự cô ta đỡ anh: “Hiện giờ trước mặt anh có năm vị bác sĩ. Nếu em không lầm thì người đứng ở giữa chính là bác sĩ Lâm, bạn tốt của Cố Thần Trạch.”
Vị bác sĩ đứng giữa cười, đưa mắt nhìn các bác sĩ đứng quanh mình, sau đó nhìn Lộ Trạch với vẻ gần gũi hơn: “Cô nhìn hay thật ấy, các bác sĩ đây đều cùng tôi nghiên cứu bệnh về mắt; chẳng qua họ không hiểu tiếng Trung nên tôi thay họ trao đổi.”
Bác sĩ Lâm là người Trung Quốc.
Thẩm Đình Thâm gật đầu, nở nụ cười: “Đã nghe Cố Thần Trạch kể nhiều về anh,3tôi rất vui vì có thể trở thành bệnh nhân của anh đấy.”
Cảm giác lo lắng không yên này rất ít xuất hiện trong năm năm qua, chỉ thường xuyên nảy sinh trong thời gian đầu. Nó khiến anh không tài nào đi vào giấc ngủ, nhưng hiện tại trong phòng bệnh này chẳng có ai, bản thân anh lại không nhìn thấy, không quen thuộc vị trí và đồ đạc trong phòng, một mình xuống giường sẽ rất phiền toái.
Anh ngồi trên giường bệnh trắng toát, trước mắt vẫn là bóng tối. Trải qua năm năm thích ứng, cảnh tối tăm này không còn khiến anh sợ hãi một cách khó hiểu nữa, trái lại càng làm anh bình tĩnh hơn.
Bất chợt trong phòng phát ra2tiếng động giống như có người đi vào, nhưng tiếng bước chân này không theo quy luật, không giống người trưởng thành.
Thẩm Đình Thâm cau mày, ban đầu còn tưởng ai mang thú cưng vào bệnh viện và để nó chạy lung tung đến phòng mình.
Nhưng nghĩ kỹ lại, trong bệnh viện không thể có thú cưng được.
“Anh Thẩm khách sáo rồi, tôi cũng có nghe Cố Thần Trạch kể không ít chuyện về anh, ngưỡng mộ anh đã lâu.” Bác sĩ Lâm cười vươn tay, chủ động nắm lấy tay Thẩm Đình Thâm.
“Được rồi, đừng nói ở ngoài nữa. Trước hết hãy đưa Thẩm Đình Thâm vào phòng bệnh đi, tôi sẽ giao tài liệu về bệnh của anh ấy cho mọi người, mọi người nghiên cứu3qua, ngày mai kiểm tra cho anh ấy.” Dường như Lộ Trạch hiểu rất rõ về quy trình ở bệnh viện, mà như vậy cũng đúng thôi, kể từ lúc mắt Thẩm Đình Thâm gặp vấn đề, phải tới đủ loại bệnh viện; mà người luôn chăm sóc anh trong quá trình chuyển viện này nọ cũng chỉ có Lộ Trạch.
“Được.” Bác sĩ Lâm đi theo các bác sĩ khác ở đằng trước, đầu tiên họ đưa Thẩm Đình Thâm vào phòng bệnh số 108.
Lộ Trạch tận mắt nhìn thấy Thẩm Đình Thâm cởi áo khoác, lên giường ngủ rồi mới yên tâm theo đám người bác sĩ Lâm đến phòng làm việc, lấy tài liệu trước kia ra để họ xem.
Còn Thẩm Đình Thâm thì ngủ ở phòng9bệnh, đôi mắt đen nhắm nghiền. Cũng không biết vì sao đến bệnh viện này, anh cứ cảm thấy không yên.
“Ai đó?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng cất tiếng.
Thanh Ly vừa vào đã bị Thẩm Đình Thâm ngồi trên giường làm cho hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ khó xử. Cô bé tội nghiệp sải bước đến bên giường anh, khúm núm mở miệng: “Cháu... cháu đi tìm toilet. Mẹ cháu bị sốt nên buồn ngủ, toilet trong phòng bệnh bị chị y tá chiếm rồi. Nhưng cháu cũng muốn đi toilet, mà không muốn phiền mẹ ra tìm với mình... Cháu đã gõ cửa mấy phòng rồi, bọn họ đều khóa cả...”
“Sau đó cháu đi một mạch tới phòng chú?” Thẩm Đình Thâm nghe giọng3nói ngọt ngào ngây thơ của Thanh Ly, thầm cảm thấy buồn cười.
Lạ thật, rõ ràng Thẩm Đình Thâm không quá thích trẻ con, nhưng bây giờ nghe giọng của đứa trẻ này, trong đầu anh có thể tưởng tượng ra nhất định bé có dáng vẻ xinh xắn động lòng người.
“Dạ...” Thanh Ly gục đầu xuống, tuy bé không sợ người lạ như những đứa trẻ khác nhưng cũng biết mình ở phòng một người đàn ông mà hỏi toilet ở đâu, có hơi ngượng ngùng: “Chú ơi, cháu có thể dùng toilet trong phòng chú một lát không? Một lát thôi ạ, cháu đảm bảo sẽ không chạm vào đồ khác của chú.”
Thanh Ly vừa vào đã bị Thẩm Đình Thâm ngồi trên giường làm cho hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ khó xử. Cô bé tội nghiệp sải bước đến bên giường anh, khúm núm mở miệng: “Cháu... cháu đi tìm toilet. Mẹ cháu bị sốt nên buồn ngủ, toilet trong phòng bệnh bị chị y tá chiếm rồi. Nhưng cháu cũng muốn đi toilet, mà không muốn phiền mẹ ra tìm với mình... Cháu đã gõ cửa mấy phòng rồi, bọn họ đều khóa cả...”
“Sau đó cháu đi một mạch tới phòng chú?” Thẩm Đình Thâm nghe giọng nói ngọt ngào ngây thơ của Thanh Ly, thầm cảm thấy buồn cười.
Lạ thật, rõ ràng Thẩm Đình Thâm không quá thích trẻ con, nhưng bây giờ nghe giọng của đứa trẻ này, trong đầu anh có thể tưởng tượng ra nhất định bé có dáng vẻ xinh xắn động lòng người.
“Dạ...” Thanh Ly gục đầu xuống, tuy bé không sợ người lạ như những đứa trẻ khác nhưng cũng biết mình ở phòng một người đàn ông mà hỏi toilet ở đâu, có hơi ngượng ngùng: “Chú ơi, cháu có thể dùng toilet trong phòng chú một lát không? Một lát thôi ạ, cháu đảm bảo sẽ không chạm vào đồ khác của chú.”
“Dùng đi.”
Kế tiếp anh nghe tiếng bước chân Thanh Ly chạy đi, sau đó là tiếng cửa toilet mở ra.
Trong thoáng chốc lại có tiếng mở cửa phòng truyền tới, Thanh Ly đi đến bên giường Thẩm Đình Thâm. Ban nãy mới vào bé chỉ vội vã muốn đi toilet nên không nhìn kỹ gương mặt anh.
Hiện giờ không còn vội nữa, Thanh Ly nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Đình Thâm. Nhìn tới nhìn lui, đôi mắt đen láy của bé sáng lấp lánh: “Wow... chú ơi, chú đẹp trai quá à, đẹp hơn mấy người trên tivi luôn.”
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Đình Thâm đều nghe người khác khen ngợi vẻ ngoài của mình, nhưng nay nghe một đứa trẻ nói vậy, trong lòng anh có sự thích thú không nói nên lời, hiện giờ anh rất muốn nhìn xem đứa trẻ bên cạnh mình có dáng vẻ ra sao: “Cháu bao nhiêu tuổi, sao biết ăn nói thế?”
“Năm nay Thanh Ly gần năm tuổi ạ.” Thanh Ly cười hi hi đáp lại. Dù sao mẹ cũng đang ngủ, bé muốn ở đây trò chuyện với chú đẹp trai một lát: “Thanh Ly cảm thấy chú rất đẹp.”
Khi nói chuyện, bé thường hay kéo dài âm cuối, có lẽ là thói quen của những đứa bé trong vườn trẻ bên Nhật.
“Năm tuổi.” Đôi mắt đen của Thẩm Đình Thâm khẽ nheo lại, nhưng vẫn tịch mịch như trước.
Lúc này Thanh Ly mới để ý tới ánh mắt anh, hình như nó có vấn đề. Bé cởi giày ra, leo lên giường bệnh rồi chui vào trong chăn anh, huơ huơ trước mắt: “Chú ơi, mắt chú sao vậy? Có phải bị hỏng không ạ?”
Cũng không biết Thanh Ly lấy đâu ra can đảm mà dám chui vào chăn của Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm nhận thấy trên giường mình có người, đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác khó nói.
Anh không hề phản cảm với Thanh Ly, thậm chí còn anh đưa tay sờ soạng tìm kiếm cô bé nhỏ bên cạnh mình.