*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thanh Du thấy sau khi con trai về nhà, tâm trạng anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Ngoại trừ mắt không nhìn thấy thì những phương diện còn lại không hề khác Thẩm Đình Thâm trước đây.
Hơn nữa bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ, cho dù mắt không nhìn thấy cũng có thể thông qua những giác quan khác.
Vì vậy Thẩm Thanh Du vẫn để con trai về công ty làm, Lý Lâm cũng được mời về.
Duy chỉ có một điều khác biệt là bên cạnh Thẩm Đình Thâm lại thêm một Lộ Trạch. Dù họp hay trong cuộc sống bình thường, Lộ Trạch cũng theo sát anh, gần như cả thành phố H đều biết đến sự tồn tại của cô3ta. Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cô ta trên đường là biết Thẩm Đình Thâm ở cách đó không xa.
Tình hình như thế khiến Lộ Trạch rất hài lòng, cô ta hưởng thụ cảm giác ngày nào cũng được anh cần đến. Dù là giúp anh đọc nội dung văn bản hay chuyện riêng tư như cạo râu, đều có thể làm cô ta vui đến độ không kiềm nổi.
Chẳng qua trong năm năm này, Lộ Trạch chưa bao giờ bày tỏ tình yêu của mình với Thẩm Đình Thâm, càng đừng nói tới chuyện cô ta muốn anh thử nảy sinh quan hệ với mình.
Bởi vì cô ta biết, chỉ cần mình nhắc tới chuyện tình cảm sẽ khiến Thẩm Đình Thâm có cảm2giác anh còn yêu Bạch Nhược Y.
Vậy thì anh sẽ dứt khoát, bảo cô ta rời đi.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Thẩm thị, Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế sofa, một chồng văn bản đặt trên đầu gối anh. Những ngón tay thon dài cầm bút dạ lướt qua một vòng, sau đó ký chính xác ba chữ to - Thẩm Đình Thâm - vào ô ký tên.
Người ngồi cạnh anh chính là Lộ Trạch mặc đồ công sở, mái tóc búi gọn lên, trông cô ta đầy khí chất, gọn gàng.
“Trên tay anh còn ba văn bản từ phòng nhân sự, nội dung giống như trước đó em đã nói, anh ký tên đi.” Lộ Trạch giúp Thẩm Đình Thâm xem văn bản3trên bàn, ngoài ra vì để tiện cho anh nên phần lớn văn bản trong công ty đều là bản ghi âm.
Cho nên mới nói thế kỷ này đúng là thời đại thuận lợi, Lộ Trạch chăm sóc Thẩm Đình Thâm ngày thường hay đi làm cũng không quá phiền toái. Rất nhiều lúc cô ta cảm thấy cho dù mình không ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm, anh cũng sẽ không gặp nhiều phiền phức.
Dù sao chỗ xuất sắc của anh không phải đôi mắt mà là đầu óc và tâm trí.
“Ừ, văn bản còn lại anh có thể tự nghe bản ghi âm. Hôm nay em đến tháng, không cần phải để tâm nhiều như vậy, tự anh có thể làm.” Thẩm Đình Thâm vừa ký9tên lưu loát, vừa nhàn nhạt nói.
Sống với Lộ Trạch năm năm, cho dù không có tình cảm nam nữ thì vẫn còn sự cảm kích; vì vậy so với những người còn lại, Thẩm Đình Thâm thật sự quan tâm đến Lộ Trạch.
“Không sao đâu, hơn nữa em cũng không lo lắng.” Lộ Trạch nở nụ cười mừng rỡ, rõ ràng cô ta biết những lời này của Thẩm Đình Thâm tuyệt không có ý dư thừa, nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm cô ta cảm thấy mình đi theo anh bao lâu nay rất đáng giá.
Cô ta ghi tạc câu nói kia, tình cảm lâu dài nhất chính là tình bạn. Thời gian sẽ nói cho Thẩm Đình Thâm biết người thật sự yêu anh,3hợp với anh nhất là ai.
“Cộc cộc...” Tiếng đập cửa vang lên, động tác của anh hơi chậm lại: “Vào đi.”
Một người đàn ông bước vào, anh ta mặc vest màu xám nhạt, gương mặt tỷ lệ vàng, phong thái nghiêm chỉnh, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ biết cười càng khiến người ta có cảm giác như gió xuân khẽ lay động.
“Không sao đâu, hơn nữa em cũng không lo lắng.” Lộ Trạch nở nụ cười mừng rỡ, rõ ràng cô ta biết những lời này của Thẩm Đình Thâm tuyệt không có ý dư thừa, nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm cô ta cảm thấy mình đi theo anh bao lâu nay rất đáng giá.
Cô ta ghi tạc câu nói kia, tình cảm lâu dài nhất chính là tình bạn. Thời gian sẽ nói cho Thẩm Đình Thâm biết người thật sự yêu anh, hợp với anh nhất là ai.
“Cộc cộc...” Tiếng đập cửa vang lên, động tác của anh hơi chậm lại: “Vào đi.”
Một người đàn ông bước vào, anh ta mặc vest màu xám nhạt, gương mặt tỷ lệ vàng, phong thái nghiêm chỉnh, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ biết cười càng khiến người ta có cảm giác như gió xuân khẽ lay động.
“Thẩm Đình Thâm, tôi đến báo cho cậu một tin tốt!” Cố Thần Trạch cười, đến ngồi cạnh Thẩm Đình Thâm: “Thật đấy, đúng là tin tốt, cậu nghe xong nhất định sẽ rất vui.”
“Gì thế?” Thẩm Đình Thâm bỏ số văn bản trên đầu gối lên bàn, Lộ Trạch giúp anh cất kỹ như một thói quen.
Hai người hào hứng nhìn Cố Thần Trạch. Tuy bây giờ Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy nhưng tư thế cũng gần giống như vậy.
Cố Thần Trạch nở nụ cười đặc biệt vui vẻ, đập tay lên vai Thẩm Đình Thâm: “Trước kia tôi có một người bạn làm bác sĩ bên Pháp vẫn luôn nghiên cứu bệnh về mắt. Mấy năm trước, tôi từng nói tình trạng của cậu cho anh ta nghe. Đêm qua anh ta gửi tin nhắn cho tôi, nói là đã gặp một bệnh nhân có tình trạng giống như vậy, hơn nữa bệnh nhân này chỉ mất nửa năm đã khôi phục thị lực như thường rồi!”
Cố Thần Trạch vừa dứt lời, chữ cuối còn chưa kịp biến mất, đã nghe thấy Lộ Trạch kích động nói xen vào: “Thật vậy ư? Anh nói mắt của Thẩm Đình Thâm sẽ được chữa khỏi sao?”
Đương sự ngồi giữa hai người mới là kẻ chấn động nhất khi nghe tin này.
Từ khi phát hiện mắt bị mù anh đã rơi vào tuyệt vọng, mất nửa năm mới thoát ra khỏi bóng ma. Ban đầu anh cũng tin tưởng vào lời bác sĩ nói, hy vọng tình trạng này chỉ là tạm thời nhưng lâu dần, anh đã không còn chờ mong nữa.
Anh ép mình phải thích nghi với thế giới u tối, rất nhiều đêm tự tẩy não rằng cho dù cuộc đời sau này không còn khả năng nhìn thấy, mình có thể làm chuyện mình thích là đủ...
Cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt.
Nhưng cảm giác lừa mình dối người giống như thuốc tê trị phần ngọn không thể trị hết phần gốc, nửa đêm tỉnh dậy giữa cơn mơ lại phát hiện hai mắt mình bị mù, anh lại đau khổ tột cùng.
Giờ đây dù anh không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng trong lòng đã dậy sóng: “Thật ư?”
“Tôi có đùa chuyện gì cũng không lấy mắt cậu ra đùa đâu.” Từ lúc thấy tin nhắn kia, Cố Thần Trạch đã vui sướng tột độ, anh ta lập tức chạy đến công ty của Thẩm Đình Thâm để nói cho bạn biết: “Hiện giờ tôi tới đây để bảo cậu xử lý chuyện công ty đi, sau đó gấp rút qua Pháp. Tôi đã nói chuyện với anh bạn kia rồi, cậu cứ tới thẳng, anh ta sẽ khám và chữa bệnh cho cậu.”