*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đằng Y bước vội qua đón lấy đứa trẻ trong tay y tá, khuôn mặt vui vẻ, “Đây là con của Nhược Y sao?”
“Đúng ạ, đứa bé rất khỏe mạnh.” Y tá trao đứa bé cho Đằng Y bế.
Đằng Y quan sát kĩ đứa bé được quấn tã, da nhăn nhúm, đường nét chưa rõ ràng, trông còn hơi xấu.
Còn Thanh Chấp thì nhìn Bạch Nhược Y ướt nhẹp nằm trên giường bệnh.
Phần tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhợt nhạt, trông hơi đáng sợ.
Trái tim Thanh Chấp thắt lại khi anh ta phát hiện Bạch Nhược Y nhắm mắt, Thanh Chấp hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, suýt thì ngã xuống, hoảng loạn túm lấy áo bác sĩ, gấp gáp hỏi, “Cô ấy sao thế? Cô ấy sao thế?”
“Không sao, không sao cả!” Bác sĩ đỡ tay Thanh Chấp, cười, “Cô Bạch là một3người ương ngạnh, phụ nữ mang thai sinh nở bình thường đều đau đến nỗi hét lên, cô ấy thì lại chẳng hé một tiếng. Cho đến khi đứa bé chào đời, cô ấy quá mệt nên mới thiếp đi. Không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sau khi mất máu quá nhiều thì mọi người phải bồi bổ cho cô ấy thật tốt, hơn nữa cơ thể cô ấy quá yếu, không cho uống sữa mẹ được, vẫn nên để đứa bé uống sữa bột thì hơn.”
Nghe bác sĩ nói vậy, đầu mày Thanh Chấp nhíu càng chặt. Bởi vì anh ta chú ý đến môi dưới của Bạch Nhược Y đã bị bản thân cô cắn đến độ rỉ máu.
Rốt cuộc cô quật cường đến mức nào, có người phụ nữ nào sinh con mà không kêu đau? Tại sao cô không hé một lời, cứ2ương ngạnh nhẫn nhịn như thế?
Nghe vậy, Thanh Chấp cúi đầu, nhìn trân trân vào khuôn mặt trắng nhợt của Bạch Nhược Y, thản nhiên lắc đầu, nhàn nhạt nói, “Thích, sao không thích chứ. Chỉ có điều so với đứa bé, bây giờ tôi quan tâm Nhược Y hơn.”
Y tá cười, “Nhất định là anh rất yêu chị nhà nhỉ.”
Thanh Chấp chỉ cười, không tỏ rõ thái độ.
Rất lâu sau, Đằng Y và A Nhị mới đi qua thăm Bạch Nhược Y, sau nghe thấy y tá nói Bạch Nhược Y không có gì nguy hiểm thì không lo lắng nhiều nữa.
“Thanh Chấp, anh đi thăm con đi, em giúp anh trông chị Bạch cho.” A Nhị cười ngồi bên cạnh Thanh Chấp, “Là một bé gái, lớn lên nhất định sẽ cực kì xinh đẹp, anh mau đi xem đi.”
Thanh Chấp cùng mấy y tá đẩy giường3bệnh của Bạch Nhược Y ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Thanh Chấp không hề nhắc đến việc muốn đi xem đứa bé, chỉ có hai người A Nhị và Đằng Y vừa trêu vừa đưa đứa bé đến phòng dành cho trẻ sơ sinh.
Một y tá tò mò hỏi, “Anh ơi, anh không phải chồng của cô Bạch sao ạ?”
Thanh Chấp trông chừng Bạch Nhược Y như người mất hồn, nghe thấy lời y tá thì đờ đẫn ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc, không biết y tá có ý gì, “Là tôi, tại sao lại hỏi vậy?”
“Vậy tại sao anh không quan tâm con mình là trai hay gái, tôi thấy anh từ đầu đến cuối anh chưa từng nhìn đứa bé, là vì anh không thích trẻ con ư?”
Y tá cười, “Nhất định là anh rất yêu chị nhà nhỉ.”
Thanh Chấp chỉ cười, không tỏ rõ thái độ.
Rất lâu9sau, Đằng Y và A Nhị mới đi qua thăm Bạch Nhược Y, sau nghe thấy y tá nói Bạch Nhược Y không có gì nguy hiểm thì không lo lắng nhiều nữa.
“Thanh Chấp, anh đi thăm con đi, em giúp anh trông chị Bạch cho.” A Nhị cười ngồi bên cạnh Thanh Chấp, “Là một bé gái, lớn lên nhất định sẽ cực kì xinh đẹp, anh mau đi xem đi.”
“Không cần đâu, tôi biết bây giờ công ty hơi bận, hai người đến công ty đi, tôi tự trông Nhược Y là được rồi.” Thanh Chấp cười từ chối họ, “Đợi Nhược Y tỉnh lại rồi tôi sẽ cùng cô ấy đi thăm con.”
“Được rồi…” A Nhị tỏ ra rất hâm mộ, “Chị Bạch thật sự rất may mắn đấy, có thể gặp được người chồng yêu chị ấy như anh.”
Thanh Chấp chỉ cười, không nói thêm gì.
Sau khi3Đằng Y và A Nhị rời đi, hơn hai tiếng sau, Bạch Nhược Y mới từ từ tỉnh lại.
Đập vào mắt cô là trần nhà trắng lóa mắt, sau đó là bình truyền nước, rồi khi nhìn xuống, cô thấy Thanh Chấp đang nhìn mình với vẻ lo lắng.
“Em tỉnh rồi à?” Thanh Chấp nắm tay Bạch Nhược Y, tay cô lạnh đến đáng sợ. Trước giờ đều thế, cũng không biết do cô có thể hàn hay là cơ thể yếu ớt nữa.
Bạch Nhược Y yếu ớt muốn vùng vẫy ngồi dậy, Thanh Chấp kê gối giúp cô, đỡ cô dậy.
Bạch Nhược Y nhìn xung quanh, không trông thấy con, đôi mày mảnh khẽ nhíu lại.
“Đừng! Đừng nhíu mày.” Thanh Chấp vươn tay duỗi đầu mày vừa mới nhíu lại của Bạch Nhược Y, anh ta không chịu được dáng vẻ hiện giờ của cô.
Bạch Nhược Y gạt tay Thanh Chấp ra, đầu mày không nhíu lại nữa, trông có vẻ chờ mong và sốt ruột, “Con em đâu?”
“Em đợi ở đây, anh đi bế con sang cho em.” Thanh Chấp đứng dậy đi ra ngoài, bản thân cũng muốn nhìn đứa bé kia, cho nên vội vàng đi bế đứa bé.
Sau đó anh ta đặt đứa bé lên giường, Bạch Nhược Y bế đứa bé lên, khuôn mặt vương ý cười, vươn tay chạm vào mũi con.
Nói thì cũng kì lạ, có lẽ mẫu tử liền tâm, Bạch Nhược Y vừa chạm vào mũi thì đứa bé đã cười. Khuôn mặt này không quá xinh đẹp, nhưng lúc cười lại rất đáng yêu.
“Xem ra con bé là một đứa nhóc lanh lợi hoạt bát.” Thanh Chấp cùng cười theo đứa bé, vươn tay nắm bàn chân nhỏ bé mềm mại kia, “Đặt tên cho con đi, nhưng mà bây giờ chỉ có thể dùng họ của anh, họ Thanh đi.”
Bạch Nhược Y ngước mắt nhìn Thanh Chấp, ánh mắt kinh ngạc, nhưng rồi lại bình tĩnh lại, “Ừm, bây giờ con bé là con của anh, họ… Thanh đi.”
“Vậy phải gọi là gì đây?” Thanh Chấp cười quan sát đứa bé trong lòng Bạch Nhược Y, anh ta không cảm thấy đứa bé này xấu, chỉ thấy con ngươi trong đôi mắt kia rất giống Bạch Nhược Y, long lanh như hổ phách.
“Thanh Ly.” Ngón tay thon dài của Bạch Nhược Y lướt qua mặt nhóc con, trong lòng lại trào lên cảm giác chua xót đau đớn, rõ ràng lúc này cùng cô đặt tên còn có một người khác.
“Ly.” Thanh Chấp rủ mắt đọc bâng quơ từ đơn trong cái tên ấy.