Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 666: Đau đớn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Dù ở đây nhiều người như thế, nhưng Bạch Nhược Y chẳng quen biết một ai, những gì họ bàn tán đều bằng tiếng Nhật, Bạch Nhược Y nghe cũng không hiểu. Cho nên lúc này cô rất thản nhiên, không sợ hãi gì, cũng không căng thẳng.

Hai người đứng không bao lâu thì thấy Đằng Y mặc bộ vest đen nghiêm túc mang theo ý cười ôn hòa hiếm thấy đang đi về phía này, vươn tay về phía hai người đẹp đương thời là họ.

“Nào.” Đằng Y cười rạng rỡ nhìn hai cô gái, một người là A Nhị cũng coi như con gái hờ, một người là con gái lưu lạc ở nước ngoài.

Có thể nhìn thấy hai người họ mặc váy cưới, cũng coi như một chuyện may3mắn lớn lao trong đời Đằng Y.

Cha xứ cười, hỏi lại câu hỏi như vậy với Thanh Chấp và Bạch Nhược Y.

Thanh Chấp nói “con đồng ý” rất nhanh, chỉ là khi đến Bạch Nhược Y, cô luôn cảm thấy người nắm tay mình lúc này không nên là Thanh Chấp mà là một người khác.

Thanh Chấp là một người tinh tế, anh ta có thể nhìn ra vẻ đắn đo trong mắt Bạch Nhược Y nên ghé vào tai cô nói khẽ, “Không sao đâu, em cứ coi như chúng ta diễn một màn kịch là được.”

Khuôn mặt Bạch Nhược Y lộ ra ý cười cay đắng, thầm nghĩ người khó chịu nhất trong cuộc hôn nhân này là Thanh Chấp, anh đã có thể cố hết sức phối2hợp, mình lại có lý do gì để mà đắn đo ở đây?

“Con đồng ý“.

A Nhị thoáng hiện vẻ thận trọng của thiếu nữ, ngần ngại một lúc, sau đó khẽ đặt tay mình vào bàn tay dày rộng của Đằng Y.

Còn Bạch Nhược Y không muốn kết hôn, dù biết Thanh Chấp sẽ không làm gì với mình, chỉ đơn thuần muốn giúp mình bảo vệ đứa bé, nhưng cô vẫn có thứ cảm giác tội lỗi vì đã phản bội Thẩm Đình Thâm. Bạch Nhược Y đứng nguyên tại chỗ, đờ đẫn nhìn hai tay Đằng Y, từ đầu đến cuối đều không muốn vươn tay.

“Nhược Y.” Đằng Y khẽ gọi, thật ra Đằng Y rất tin tưởng vào mối quan hệ giữa Bạch Nhược Y và Thanh Chấp,3còn tưởng Bạch Nhược Y vì muốn lấy Thanh Chấp mà vui đến nỗi bối rối, “Ai cũng sẽ trải qua ngày này, đừng căng thẳng.”

Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y nhìn khuôn mặt Đằng Y, chớp mắt, sau đó cô đặt bàn tay trắng muốt vào tay Đằng Y.

Đằng Y cười, mỗi tay nắm tay một cô gái, bước từng bước lên bục trong sự chú ý của mọi người.

Đứng trên bục ngoài hai chú rể áo quần bảnh bao còn có một cha xứ cầm Kinh thánh đứng ở giữa.

Đằng Y đặt tay A Nhị vào tay Hùng Ngạn, đồng thời đặt tay Bạch Nhược Y vào bàn tay Thanh Chấp.

Hai chú rể và hai cô dâu mỉm cười, sau đó đứng trước mặt cha xứ,9nghe cha xứ đọc lời thề bằng tiếng Nhật.

Bạch Nhược Y không hiểu một chữ nào, lòng trống rỗng. Người bên cạnh phát hiện sự bất thường của cô, bàn tay nắm tay cô hơi dùng sức.

“Con đồng ý.” Hai người A Nhị và Hùng Ngạn hưng phấn trả lời cha xứ, sau đó trong tiếng hoan hô phía dưới, hôn nhau rất tình cảm.

Thanh Chấp nói “con đồng ý” rất nhanh, chỉ là khi đến Bạch Nhược Y, cô luôn cảm thấy người nắm tay mình lúc này không nên là Thanh Chấp mà là một người khác.

Thanh Chấp là một người tinh tế, anh ta có thể nhìn ra vẻ đắn đo trong mắt Bạch Nhược Y nên ghé vào tai cô nói khẽ, “Không sao đâu, em cứ coi3như chúng ta diễn một màn kịch là được.”

Khuôn mặt Bạch Nhược Y lộ ra ý cười cay đắng, thầm nghĩ người khó chịu nhất trong cuộc hôn nhân này là Thanh Chấp, anh đã có thể cố hết sức phối hợp, mình lại có lý do gì để mà đắn đo ở đây?

“Con đồng ý“.

Cô những tưởng khi nói xong ba chữ này thì sẽ cảm thấy giải thoát nhưng sự thật là lại như đeo thêm gông xiềng.

Cảm giác căng thẳng, kích động trong lòng khiến cô suýt rơi nước mắt.

Chuyện gì đây? Cô không hiểu.

Cùng lúc đó, Thẩm Đình Thâm vốn đang nghỉ ngơi lại đột nhiên thấy đau tim.

Cơn đau khiến đầu óc anh lập tức tỉnh táo, anh mở bừng mắt.

Đôi mắt đen thẫm mờ mịt. Trái tim đau nhói như bị kim châm khiến anh lật người dậy trong bóng tối.

Dường như nhận thức được đã xảy ra chuyện chẳng lành, anh sờ mép giường muốn xuống giường, song lại trượt chân ngã xuống đất.

“Úi…”, Lộ Trạch đang nấu cơm bên ngoài kinh sợ chạy qua.

“Sao thế? Sao thế?” Lộ Trạch vừa lau loạn bàn tay ướt, vừa chạy qua đỡ Thẩm Đình Thâm ngã dưới đất dậy, “Anh làm sao thế? Vội đi vệ sinh hả?”

“Không phải.” Hai tay Thẩm Đình Thâm bám vào cánh tay Lộ Trạch, cảm giác tim đau nhói liên tục truyền đến khiến anh không ngừng run rẩy, “Chỉ là tôi… rất khó chịu.”

“Khó chịu ở đâu? Lưng và chân à?” Lộ Trạch tưởng vết thương trên người Thẩm Đình Thâm đột nhiên phát tác, có lẽ vì mấy ngày nay độ ẩm trong không khí tăng cao.

“Không phải… Không phải.” Thẩm Đình Thâm cũng không nói rõ được cơn đau nhói này là sao, tựa như đang sống sờ sờ thì có người tẽ trái tim anh ra, để máu túa ra ồ ạt vậy.

Cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế ấy khiến anh không cảm thấy cơn đau ở lưng và chân nữa, chỉ biết lòng đau đến khó chịu, đến độ anh không thể dừng lại.

Thẩm Đình Thâm vươn tay đẩy Lộ Trạch ra, tự lần sờ lung tung trong bóng tối, luôn cảm thấy trong bóng tối mịt mùng ấy có một bóng dáng thân thuộc đang đứng phía trước anh, chỉ cần anh đi qua, anh có thể ôm chặt bóng dáng ấy…

“Á… Bốp…” Thẩm Đình Thâm đi lung tung, va vào không ít đồ vật, tiếng va chạm vang lên liên tiếp.

“Thẩm Đình Thâm, rốt cuộc anh làm sao thế?” Lộ Trạch đứng bên cạnh nhìn Thẩm Đình Thâm va va đụng đụng, quan sát Thẩm Đình Thâm như đang nhìn một kẻ thần kinh, nhưng lại vô cùng quan tâm, “Anh muốn làm gì, anh nói cho em biết, em đi lấy giúp anh được không, anh đừng cử động nữa, đầu gối anh đang chảy máu rồi kìa.”

Lúc này Thẩm Đình Thâm không cảm thấy được cơn đau ở chân hay bất cứ nơi nào, chỉ biết trái tim cực kì khó chịu.

Cơn đau trong tim biến anh thành một con dã thú bị giam cầm, khiến anh hung bạo, điên cuồng, bất an, và cả bất lực.

Lộ Trạch chậm rãi lại gần, muốn an ủi anh, nhưng bàn tay vươn ra còn chưa chạm vào thì đã bị anh thô bạo gạt ra, hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, “Đừng! Đừng chạm vào tôi!”

Vừa dứt lời, Thẩm Đình Thâm đột ngột ngất xỉu.

Lộ Trạch vội tiến lên ôm cơ thể anh, mới phát hiện người anh nóng đến đáng sợ.

Bạch Nhược Y đang ở Nhật cử hành hôn lễ, Thẩm Đình Thâm đang ở trong núi sâu sốt cao đổ bệnh.