*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh giơ tay lên phủi bùn đất giữa hai lòng bàn tay, lại phát hiện lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi.
Nối tiếp sau đó là cơn đau đớn đến tù phía sau lưng và trên đùi, khiến cho hàng lông mày của anh nhíu chặt lại.
Trong bóng tối, Thẩm Đình Thâm do dự không biết phải đợi bao lâu mới có thể đi lên, lại sợ nếu Lộ Trạch về sẽ gặp phải người này thì làm sao.
Không được, phải gọi điện thoại cho cô ấy mới được. Thẩm Đình Thâm bắt đầu tìm điện thoại di động ở trên người, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm thấy, e rằng vừa rồi trong quá trình chạy đã làm rơi mất.
Sự tiếp xúc này có thể khiến Thẩm Đình Thâm cảm giác được3Lộ Trạch ở ngay bên cạnh mình, lại cho anh hơi ấm trong bóng tối, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy quá mức thân mật, sinh ra phản cảm.
“Em về thì thấy trong nhà lộn xộn, cũng nghe thấy tiếng anh ta cầm gậy đánh lên cửa hầm ở phía sau, cho nên em lập tức chui vào từ một cửa khác.” Lộ Trạch giải thích với Thẩm Đình Thâm, vừa rồi cô mua đồ về nhà, cũng bị cảnh tượng trong nhà dọa cho sợ hãi, hoảng hốt đến không kịp đặt đồ trong tay xuống đã đi tìm Thẩm Đình Thâm.
“Vậy em vào làm cái gì? Em nên đi tìm người đến giúp một tay chứ, nếu không hai chúng ta phải ở chỗ này một đêm hay sao đây?” Chân2mày của Thẩm Đình Thâm khẽ cau lại khi nghĩ tới kẻ phía ngoài đó vẫn còn quanh quẩn quanh đây, dựa vào anh và Lộ Trạch dĩ nhiên là không đối phó được.
Không ngờ nghe nói như thế Lộ Trạch không chỉ không sợ, ngược lại còn bật cười, “Vậy chúng ta ở chỗ này một đêm cũng không phải không được, suy nghĩ lại, còn rất lãng mạn nữa đúng không?”
“Đừng nói bừa.” Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm mang theo chút không vui, anh cho rằng đã lúc này rồi mà Lộ Trạch còn có tâm trạng nói đùa.
Thật là đáng chết! Thẩm Đình Thâm thầm mắng vài tiếng. Đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay chạm vào cánh tay của Thẩm Đình Thâm.
Do vừa rồi3Thẩm Đình Thâm đang suy nghĩ đến thất thần, thế nên có người đến gần anh cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì.
Thẩm Đình Thâm nổi da gà, lập tức phủi văng bàn tay đó ra, hét lên, “Rốt cuộc mày muốn làm cái gì!”
M* nó, kẻ đó vào từ nơi nào vậy? Trong tay có còn cây gậy hay không, lần này Thẩm Đình Thâm thật sự không biết phải trốn đi đâu nữa.
Bàn tay đó đột nhiên ôm lấy cơ thể Thẩm Đình Thâm, một giọng nữ mềm mại vang lên, “Là em, Thẩm Đình Thâm, là em, Lộ Trạch, anh đừng quá căng thẳng.”
Là Lộ Trạch.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Thẩm Đình Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán. Chưa9từng có giây phút nào Thẩm Đình Thâm cảm thấy mình cần người khác đến như vậy.
Cho nên dù biết Lộ Trạch đang ôm mình, anh cũng không muốn kháng cự, chỉ cần ngửi mùi nước hoa quen thuộc trên người Lộ Trạch cũng có thể khiến Thẩm Đình Thâm cảm thấy tốt hơn.
Nhưng dù thế nào, Thẩm Đình Thâm cũng biết mình không hề yêu Lộ Trạch. Cho nên anh chỉ lưu luyến hơi ấm trên người Lộ Trạch, rất nhanh đã đẩy Lộ Trạch ra, khẽ hỏi, “Sao em biết tôi ở chỗ này? Trong nhà có một kẻ cầm gậy em đã gặp chưa?”
“Em gặp rồi.” Lộ Trạch cũng ngồi xuống theo Thẩm Đình Thâm, bả vai khẽ dựa vào vai Thẩm Đình Thâm, cảm giác sự tiếp xúc thân thể như vậy3vô cùng tốt.
“Em về thì thấy trong nhà lộn xộn, cũng nghe thấy tiếng anh ta cầm gậy đánh lên cửa hầm ở phía sau, cho nên em lập tức chui vào từ một cửa khác.” Lộ Trạch giải thích với Thẩm Đình Thâm, vừa rồi cô mua đồ về nhà, cũng bị cảnh tượng trong nhà dọa cho sợ hãi, hoảng hốt đến không kịp đặt đồ trong tay xuống đã đi tìm Thẩm Đình Thâm.
“Vậy em vào làm cái gì? Em nên đi tìm người đến giúp một tay chứ, nếu không hai chúng ta phải ở chỗ này một đêm hay sao đây?” Chân mày của Thẩm Đình Thâm khẽ cau lại khi nghĩ tới kẻ phía ngoài đó vẫn còn quanh quẩn quanh đây, dựa vào anh và Lộ Trạch dĩ nhiên là không đối phó được.
Không ngờ nghe nói như thế Lộ Trạch không chỉ không sợ, ngược lại còn bật cười, “Vậy chúng ta ở chỗ này một đêm cũng không phải không được, suy nghĩ lại, còn rất lãng mạn nữa đúng không?”
“Đừng nói bừa.” Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm mang theo chút không vui, anh cho rằng đã lúc này rồi mà Lộ Trạch còn có tâm trạng nói đùa.
“Được rồi.” Lộ Trạch khẽ cười ho vài tiếng, “Lúc em mới vào đã gọi điện thoại cho mấy chú của em rồi, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ tới. Mấy người chú đó của em còn lợi hại hơn cả cảnh sát.”
“Vậy thì tốt.” Thẩm Đình Thâm dựa vào phía sau, sau khi thả lỏng thì có thể cảm giác rõ cơn đau đớn trên người, đau đến mức anh không muốn nói thêm gì nữa.
Hai người nấp ở trong hầm ngầm, cũng không biết đã qua bao lâu, Lộ Trạch cảm thấy bản thân sắp ngủ thiếp đi.
Bởi vì lúc trước cô thử nói vài câu với Thẩm Đình Thâm, nhưng Thẩm Đình Thâm luôn không trả lời, có vẻ những lời đó rất không thú vị, cho nên sau đó cô không nói gì thêm.
“Lộ Trạch! Lộ Trạch, con ở đâu!” Bên ngoài truyền đến giọng nói của mấy người đàn ông trung niên.
Lộ Trạch giật mình, mở cửa hầm ra, kéo Thẩm Đình Thâm đi ra ngoài, “Chú Cả, chú Hai, chú Ba, con ở chỗ này đây, sao rồi, các chú đã đuổi kẻ đó đi chưa.”
“Đuổi đi rồi! Là một kẻ điên, không biết sao lại chuyển vào trong núi, trước kia ở gần nhà của chúng ta cũng thường chạy vào trong nhà người ta, báo cảnh sát thì họ nói nó là một kẻ điên, không có cách nào, cứ kệ nó.” Ba người đàn ông đi tới, ai nấy đều cao to, thấy Lộ Trạch đang dắt Thẩm Đình Thâm.
Trong khoảng thời gian ngắn ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Bởi vì Hứa Hạ đã nói với bọn họ, đừng hỏi Lộ Trạch về chuyện của Thẩm Đình Thâm, dù là thân phận của Thẩm Đình Thâm hay mọi thứ của anh đều không được nói.
“Được rồi, tóm lại hôm nay cảm ơn mọi người tới giúp con!” Lộ Trạch cười khẽ, nháy mắt với ba chú, “Năm nay con sẽ không đòi tiền mừng tuổi nữa!”
“Đã lớn như vậy còn muốn xin các chú tiền mừng tuổi.”
“Đúng thế, chẳng trưởng thành gì cả!” Mấy người họ cười nói với Lộ Trạch, vô cùng ăn ý xem như không thấy Thẩm Đình Thâm.
“Hì hì, ai bảo các chú đều nuông chiều con.” Trong cách nói chuyện của Lộ Trạch cũng mang theo ý làm nũng, bởi vì từ nhỏ Lộ Trạch đã mồ côi cha nên mấy chú rất quan tâm Lộ Trạch.
Hơn nữa, ba chú đều không có con gái, vô cùng muốn có một cô con gái, cho nên đều đặt hết tình yêu đó lên người Lộ Trạch.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cái nhà rách này của con cũng không chứa nổi ba người các chú, các chú đi xuống trước đây.” Các chú đi qua xoa đầu Lộ Trạch, lại liếc mắt nhìn Thẩm Đình Thâm phía sau cô với ý tứ sâu xa, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
“Được rồi, vậy các chú đi đường cẩn thận nhé, con sẽ không tiễn các chú.” Lộ Trạch đứng yên, đưa mắt nhìn các chú đi xa, cuối cùng lại dặn dò, “Các chú nhất định không được nói chuyện ngày hôm nay với mẹ của con đấy, nếu không bà ấy lại càu nhàu con, bắt con về nhà ở nữa.”
“Ừ, các con chú ý an toàn.” Chú Cả dặn đi dặn lại.