Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 654: Vậy hai đứa kết hôn đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Đằng Y thở dài, nhưng cũng không tránh khỏi thấy khổ sở, dù sao con gái của mình kết tình thông gia với công ty đối thủ thì vẫn yên tâm hơn.

Nhưng hôm nay ông ta đã biết đứa con trong bụng Nhược Y là của Thanh Chấp, kế hoạch của ông ta không thể không cắt ngang.

“Nói xem chuyện của cậu và Nhược Y đi.” Đằng Y bất đắc dĩ nói, nhìn Thanh Chấp với vẻ đầy trách cứ: “Như cậu nói, cậu đã nhìn thấy ảnh của mẹ Nhược Y từ lâu rồi, cậu cũng biết Nhược Y là con của tôi, sao cậu không nói cho tôi biết?”

“Bởi vì Nhược Y sống ở thành phố H rất tốt.” Thanh Chấp khẽ đẩy gọng kính lên, đôi3mắt hơi cụp xuống, trong ánh mắt ngập tràn sự buồn bã: “Cho nên tôi mới không muốn chen ngang vào cuộc sống của cô ấy, ba nuôi của cô ấy cũng rất tốt với cô ấy.”

“Không cần biết thế nào!” Đằng Y không thích người khác nhắc tới ba nuôi của Bạch Nhược Y, nên giọng điệu có vẻ tức giận: “Nhược Y vẫn là con của tôi, người Trung Quốc các người không phải có câu lá rụng về cội hay sao?”

“Được, được, được.” Thanh Chấp không muốn làm ầm ĩ lên với Đằng Y, đành cười làm hòa: “Tôi thừa nhận đó là lỗi của tôi, tôi không nói để cho hai người nhận nhau sớm hơn.”

Lúc ấy Đằng Y mới thôi: “Được rồi,2dù sao giờ Nhược Y cũng đã về bên cạnh tôi.”

“Đúng.” Thanh Chấp cảm thấy rối rắm, anh hiểu rõ phong cách của Đằng Y, cũng hiểu rõ tính cách của Bạch Nhược Y.

Trước đây anh nhắc tới vấn đề tìm ba với Bạch Nhược Y, cô không hề để tâm tới. Lần này Đằng Y tìm được cô, chắc chắn là đã ép cô quay lại Nhật Bản.

“Chuyện này…” Thanh Chấp dĩ nhiên không nghĩ xa tới vậy, tỏ ra do dự.

Sắc mặt Đằng Y lập tức thay đổi: “Hay là cậu không hề có ý định kết hôn với Nhược Y?”

“Không phải, không phải.” Thanh Chấp xua tay: “Chỉ là theo suy nghĩ của ông, tôi và Nhược Y kết hôn thì hai chúng tôi đều3phải ở lại Nhật Bản sao?”

“Đúng thế!” Đằng Y tỏ vẻ đương nhiên: “Nhược Y là con của tôi, cậu kết hôn với nó đương nhiên là phải định cư ở Nhật, và còn có thể đến tập đoàn giúp đỡ cho tôi.”

Có thể thấy Đằng Y rất xem trọng Thanh Chấp, trước kia ông ta muốn giữ anh lại vì cảm thấy với đầu óc của anh không làm việc cho công ty quả thật là quá đáng tiếc.

“Bây giờ… đứa con trong bụng Nhược Y là của cậu, cậu dự định thế nào?” Đằng Y ngẩng đầu lên nhìn Thanh Chấp, nếu đã không nghĩ về vấn đề hợp tác liên doanh nữa, vậy thì nghĩ về việc của Nhược Y và Thanh Chấp.

“Để em ấy9sinh con ra, tôi sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con em ấy.” Thanh Chấp nhìn Đằng Y chân thành nói, trong lòng anh cũng nghĩ như vậy.

Thấy vậy Đằng Y hài lòng cười: “Cũng được, vậy hai đứa kết hôn đi.”

“Sao cơ?” Thanh Chấp không theo kịp suy nghĩ của Đằng Y, lông mày nhíu lại, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng mới mở miệng hỏi: “Kết hôn?”

“Đúng vậy, theo như lời cậu nói, hai đứa là thanh mai trúc mã, hai đứa cũng yêu mến nhau nhiều năm rồi, giờ Nhược Y đã có thai, hai đứa phải kết hôn đi chứ.” Đằng Y vô cùng vui mừng, nhưng lại nhíu mày: “Nếu cháu gái tôi có thể thuyết phục được Hùng Ngạn, vậy thì3cả đôi bên đều có thể tổ chức hôn lễ, và tổ chức cùng nhau.”

Sắc mặt Đằng Y lập tức thay đổi: “Hay là cậu không hề có ý định kết hôn với Nhược Y?”

“Không phải, không phải.” Thanh Chấp xua tay: “Chỉ là theo suy nghĩ của ông, tôi và Nhược Y kết hôn thì hai chúng tôi đều phải ở lại Nhật Bản sao?”

“Đúng thế!” Đằng Y tỏ vẻ đương nhiên: “Nhược Y là con của tôi, cậu kết hôn với nó đương nhiên là phải định cư ở Nhật, và còn có thể đến tập đoàn giúp đỡ cho tôi.”

Có thể thấy Đằng Y rất xem trọng Thanh Chấp, trước kia ông ta muốn giữ anh lại vì cảm thấy với đầu óc của anh không làm việc cho công ty quả thật là quá đáng tiếc.

Người phàm phu tục tử như Đằng Y, ông ta không thể hiểu được vì sao Thanh Chấp lại thích ngao du thế giới tới vậy.

Bây giờ thì con gái của Đằng Y đã mang thai con của anh, cũng chính là thời điểm để anh thành gia lập nghiệp.

“Nhưng mà…” Thanh Chấp muốn đưa Bạch Nhược Y rời khỏi Nhật Bản, nhưng không những không thể đưa người đi mà chính bản thân mình còn bị giữ lại: “Bây giờ, tôi không biết Nhược Y có muốn kết hôn với tôi không, dù sao chuyện hôn nhân đại sự, không thể quyết định qua loa được.”

“Vậy ý của cậu là, hai đứa ở bên nhau lâu như vậy mà vẫn chưa có ý định kết hôn sao?” Đằng Y tối sầm mặt lại, khẽ siết chặt chén rượu trên tay, gân xanh nổi lên: “Nếu hai đứa đã không muốn kết hôn, vậy thì bỏ đứa bé đi, tôi không muốn con gái tôi mang tiếng là chưa chồng mà đã chửa.”

“Không.” Thanh Chấp cắt ngang lời Đằng Y: “Kết hôn, kết hôn, tôi muốn kết hôn với em ấy.”

Thanh Chấp biết là Đằng Y đang tìm cớ để ép mình và Nhược Y thỏa hiệp, còn Thanh Chấp vì muốn giữ lại đứa bé cho Bạch Nhược Y, chỉ có thể theo ý Đằng Y mà thôi.

“Thế mới phải chứ.” Đằng Y rót đầy chén rượu: “Nào, chúng ta uống một chén, tôi biết Thanh Chấp cậu không có ba mẹ, sau này chúng ta không chỉ là bạn bè mà sẽ là ba con.”

Gương mặt Thanh Chấp không lộ nhiều cảm xúc, anh bưng chén rượu lên chạm chén với Đằng Y, sau đó uống cạn: “Không phải tôi không muốn kết hôn với Nhược Y, nhưng giờ qua đường đột, tôi vẫn phải nói chuyện với Nhược Y đã, hi vọng em ấy đồng ý kết hôn với tôi.”

Thấy Thanh Chấp quan tâm tới cảm giác của Bạch Nhược Y như vậy Đằng Y cũng thấy vui vẻ: “Được, cậu về dỗ dành Nhược Y đi, dù sao con bé đang mang đứa con của cậu, nó sẽ kết hôn với cậu thôi.”

“Vâng.” Thanh Chấp cười với Đằng Y, sau đó đi về phía phòng của Bạch Nhược Y.

Lúc này Bạch Nhược Y đã tỉnh lại, cô mở to đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Thanh Chấp, khóe miệng khẽ cong lên: “Sao rồi? Ông ta đồng ý giữ lại đứa nhỏ chứ?”

Thanh Chấp ngồi xuống mép giường, vén tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Ừ, có thể giữ lại đứa bé, nhưng mà điều kiện là em phải kết hôn với anh.”

Bạch Nhược Y nghe được tin này thì vô cùng sửng sốt, sau đó gật đầu không nói gì cả.