*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đằng Y đứng dậy, bờ vai của Đằng Y rộng lớn, lại cao lớn, đối diện với một Bạch Nhược Y yếu ớt, giống như sự tồn tại của một ngọn núi.
Khí thế vô cùng khó cưỡng lại, khiến không chỉ Đào Thành mà Bạch Nhược Y cũng phải toát mồ hôi lạnh, cũng may Đào Thành biết dù Đằng Y có không nói lý lẽ thì sẽ không ra tay với phụ nữ, huống chi đây lại còn là con gái của ông ta.
“Ta đã nói đứa trẻ này phải bị phá đi.” Đằng Y trầm giọng xuống vô cùng đáng sợ, giống như buổi tối trước khi giông tố, khiến người ta cảm thấy một sự áp bức mãnh liệt: “Cả đời này, phụ nữ mà ta tiếp xúc rất nhiều, con tưởng dùng cái chết để uy hiếp ta, ta sẽ nhường bước sao?”
Từ trước3tới giờ Đằng Y chưa hề biết từ nhường bước viết thế nào cả, chỉ cần là thứ mà ông ta muốn, chỉ cần chuyện ông ta muốn làm, thì không có gì mà không được cả.
Bạch Nhược Y hiểu bản thân mình không thể chống lại Đằng Y, nhưng đứa bé này không thể bỏ được.
“Đừng mà.” Bạch Nhược Y khóc vô cùng thương tâm, vì đứa con trong bụng, thậm chí cô còn chủ động đến gần người mà cả đời cô không muốn tiếp cận.
Bạch Nhược Y co người, giơ tay nhỏ bé ra, kéo tay áo của Đằng Y: “Đừng như vậy được không, giữ đứa bé lại, đứa bé này rất quan trọng với tôi, đừng bỏ nó.”
Đằng Y khẽ dao động, ông ta bước về phía trước, đưa tay khẽ vỗ lưng Bạch Nhược Y đang nức nở: “Nhược Y,2con nghe ta nói, đứa bé này là đứa con đầu tiên của con, con là mẹ, không nỡ bỏ nó là điều bình thường.”
Mấy từ đơn giản đó tràn ngập sự dịu dàng của Đằng Y.
“Vậy thì xem như tôi cầu xin ông.” Bạch Nhược Y run rẩy rồi ngồi sụp xuống: “Giữ đứa trẻ lại được không? Nếu như ông còn nghĩ tôi là con gái ông, vậy thì đứa trẻ trong bụng tôi chính là cháu của ông, là dòng máu của ông, sao ông lại nhẫn tâm bỏ nó chứ?”
Nghe thấy vậy khuôn mặtĐằng Y khẽ biến sắc. Hoàn toàn chính xác, những người con gái của Đằng Y trước đây đã kết hôn từ lâu rồi, nhưng không biết vì sao họ vẫn chưa mang thai.
Cho nên nghe Bạch Nhược Y nói vậy, Đằng Y nghĩ tới khả năng đây là đứa3cháu đầu tiên.
Khẽ dao động trong nháy mắt, Đằng Y lại trầm mặt xuống, vô cùng kiên quyết: “Con nhất định phải kết hôn với Hùng Ngạn, đứa trẻ này phải bỏ.”
“Đừng, đừng mà…” Bạch Nhược Y tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi. Cô biết Đằng Y vô cùng đáng sợ, cô cũng biết chỉ cần chuyện Đằng Y muốn làm, không ai có thể ngăn nổi ông ta.
“Uy hiếp?” Bạch Nhược Y vô cùng kiên cường, cười lạnh lùng: “Ông cảm thấy tôi chỉ mạnh miệng thôi sao? Ông cho rằng tôi không dám chết sao?”
“Tùy con thôi.” Đằng Y không hề để ý tới thái độ của Bạch Nhược Y, ánh mắt của ông ta vẫn vô cùng kiêu ngạo: “Dù con có muốn chết, ta cũng không để cho con chết, ta tự tin có thể đảm bảo con không thể chết9được.”
“Ông!” Bạch Nhược Y thật sự đã bị Đằng Y chọc tức, ngay cả chuyện sống chết của mình mà cô cũng không thể tự quyết định được nữa sao?
Bạch Nhược Y tức giận đến mức phát điên, cảm thấy sự tức giận ứ đầy nơi lồng ngực, không thể nuốt trôi, cũng không thể thở ra.
Mãi một lúc sau, Bạch Nhược Y mới dịu đi, ánh mắt của cô đỏ hoe, trong mắt ầng ậc nước, giống như chỉ cần cô chớp mắt thì nước mắt sẽ trào ra vậy.
“Đừng mà.” Bạch Nhược Y khóc vô cùng thương tâm, vì đứa con trong bụng, thậm chí cô còn chủ động đến gần người mà cả đời cô không muốn tiếp cận.
Bạch Nhược Y co người, giơ tay nhỏ bé ra, kéo tay áo của Đằng Y: “Đừng như vậy được không, giữ đứa bé lại, đứa bé3này rất quan trọng với tôi, đừng bỏ nó.”
Đằng Y khẽ dao động, ông ta bước về phía trước, đưa tay khẽ vỗ lưng Bạch Nhược Y đang nức nở: “Nhược Y, con nghe ta nói, đứa bé này là đứa con đầu tiên của con, con là mẹ, không nỡ bỏ nó là điều bình thường.”
Mấy từ đơn giản đó tràn ngập sự dịu dàng của Đằng Y.
Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, Đằng Y nhanh chóng chuyển giọng: “Nhưng con nghe ta, chỉ cần chúng ta liên doanh được, gia đình chúng ta sẽ trở lên lớn mạnh hơn con có biết không? Chuyện con cái, con và Hùng Ngạn sẽ sinh những đứa con khác, như vậy sẽ có nhiều điều tốt đẹp hơn.”
Bạch Nhược Y lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng, tôi phải giữ đứa bé này lại, giữ nó lại được không!”
“Nhược Y…” Đằng Y gọi tên cô một cách bất đắc dĩ, nhưng không hề dao động: “Đứa trẻ này không thể giữ lại được, con từ bỏ ý định đó đi.”
“Xin ông đó!” Bạch Nhược Y nắm chặt vạt áo của Đằng Y, nước mắt trào ra, thấm ướt cổ áo cô, những giọt nước mắt nóng hổi cũng trở nên lạnh buốt: “Cầu xin ông hãy giữ lại con của tôi, sau này ông nói gì tôi cũng nghe lời, có được không? Cả đời này tôi sẽ không quay về Trung Quốc nữa, chỉ cần giữ lại con cho tôi.”
Đào Thành đứng bên cạnh nãy giờ thật sự không đành lòng, ánh mắt vô cùng ghen tị, định mở miệng nói giúp Bạch Nhược Y, nhưng Đào Thành rất hiểu Đằng Y, anh ta biết dù có nói giúp thế nào thì Đằng Y sẽ không động lòng.
Nhìn Bạch Nhược Y cố chấp mà nhu nhược, Đằng Y lại nhớ tới dáng vẻ của mẹ Bạch Nhược Y, trong lòng vô cùng phức tạp.
Ông ta không thể tiếp tục nhìn Bạch Nhược Y như vậy, Đằng Y đẩy tay của Bạch Nhược Y đang nắm vạt áo mình ta, gương mặt vô cùng bình tĩnh: “Con nghỉ sớm đi, ngày mai ta sẽ bảo A Nhân đưa con đi phá thai.”
“Đừng mà!” Bạch Nhược Y gào thét trong sự tuyệt vọng, khàn giọng, cả người run rẩy: “Đừng động tới con của tôi!”
Đằng Y nhướng mày, không muốn dài dòng nữa, nháy mắt với Đào Thành bảo Đào Thành đưa Bạch Nhược Y về phòng.
Đào Thành bất đắc dĩ, do dự trong chốc lát, đành phải bước tới ôm lấy Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y giãy giụa không muốn cho Đào Thành động vào người mình: “Đừng, đừng động vào tôi! Tôi không về, tôi cần con tôi, các người không thể bỏ nó! Không thể!”