*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Số 47, có người tới thăm anh.” Giọng nói lười nhác của giám thị trại giam vang lên
Thẩm Đình Vũ đang ngồi trong phòng, nghe tiếng bèn chậm rãi đứng dậy, ngỡ rằng Thẩm phu nhân đến đây.
Cậu ta theo giám thị đến phòng thăm, phát hiện người ngồi ở kia không phải Thẩm phu nhân mà là Trần Học Hạo đã lâu không gặp
Trần Học Hạo ngồi trên sofa, cách Thẩm Đình Vũ một tấm kính
Vừa ngước lên thấy Thẩm Đình Vũ bước ra, Trần Học Hạo lập tức cau mày
Tuy gã biết bạn mình ở tù nhất định sẽ chịu khổ sở, nhưng tuyệt đối không ngờ dáng vẻ cậu ta lại trở nên như thế này.
Thẩm Đình Vũ bước về phía Trần Học Hạo
Da mặt cậu ta vàng nhạt, đôi mắt hơi lõm xuống trông có vẻ đặc biệt mệt mỏi, không có tinh thần;3cằm lún phún râu, đã lâu không cao.
Hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ anh tuấn ban đầu của Thẩm Đình Vũ, hơn nữa vai cậu ta chẳng có chút thịt nào, trên người mặc mỗi bộ đồ mỏng manh, có cảm giác như xương cậu ta sắp lồi ra rồi.
Trần Học Hạo thấy mà vô cùng khó chịu, lúc nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường: “Thẩm Đình Vũ, sao mới một tháng mà cậu đã gầy đến độ này?”
Thẩm Đình Vũ ngồi xuống nơi cách một lớp kính, rũ mắt nhìn Trần Học Hạo, dường như chẳng hề lăn tăn trước việc gã tới thăm
“Cậu..” Trần Học Hạo thấy Thẩm Đình Vũ không nói gì, gã xấu hổ gãi đầu: “Cậu không thể nói với tôi vài lời sao? Than phiền đồ ăn trong tù cũng được.” “Đồ ăn không tệ.” Cuối cùng Thẩm1Đình Vũ cũng mở miệng với gương mặt không cảm xúc, bầu không khí trở nên trầm lắng.
Trần Học Hạo trợn to mắt
Tuy lúc nói chuyện, đối phương tỏ vẻ như vậy nhưng cũng tốt hơn là không nói gì.
“Thôi, tôi lười so đo với cậu.” Trước đây Trần Học Hạo không đến thăm Thẩm Đình Vũ là do không vào trại giam được, người ở đây luôn bảo là cẩm thăm phạm nhân Thẩm Đình Vũ
Gã phải nhờ một ít quan hệ nên hôm nay mới vào được: “A phải, lúc trước cậu cầm chai rượu đập tên kia, hôm qua hắn xuất hiện rồi
Tôi cũng đến đó xem thử, hẳn là không có việc gì lớn.”
“Ừ.” Thẩm Đình Thâm chẳng thèm để ý tên kia sống chết ra sao, cùng lắm chỉ là một kẻ qua đường mà thôi
Trần Học Hạo giơ tay gãi đầu, muốn6gọi vài chuyện mà Thẩm Đình Vũ cảm thấy hứng thú: “Đúng rồi, anh trai cậu...à không, mắt anh ta có vấn đề, cậu biết chứ?”
“Cái gì?” Cuối cùng gương mặt Thẩm Đình Vũ cũng có cảm xúc, Thẩm Đình Thâm xảy ra chuyện gì vậy? Khi đến thăm mình, Thẩm phu nhân không hề nhắc tới chuyện đó.
Trần Học Hạo ở lớp kính đối diện, tỏ vẻ thương tiếc: “Nghe nói vì Bạch Nhược Y mất tích, Thẩm Đình Thâm bị stress quá nặng nên mù tạm thời rồi.”
Một chút đau đớn thoáng qua trong mắt Thẩm Đình Vũ
Rõ ràng từ nhỏ đến lớn cậu ta luôn hận Thẩm Đình Thâm, nhưng khi nghe tin anh mù lòa thì cõi lòng lặng thinh như nước của cậu ta lại trở nên nặng trĩu: “Có bị vĩnh viễn không?”
“Không rõ lắm.” Trần Học Hạo biết tin này cũng4nhờ vào tin tức của báo chí thành phố H, cho nên gã không rõ tình hình cụ thể là gì
Thẩm Đình Vũ ngồi ngây ra trước lớp kính, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ mở ra, trong lòng chỉ toàn cảm giác nghẹn ngào
Phải nói rằng tâm trạng hiện giờ của cậu ta và Thẩm Đình Thâm rất giống nhau, hai đứa trẻ đều khóa kín lòng mình
Người duy nhất có thể mở lòng cho họ thì đã không còn bên cạnh họ nữa
Trần Học Hạo cảm thấy mình hơi dư thừa
Dù gã ngồi ngay trước mặt Thẩm Đình Vũ nhưng cũng chẳng thể mang đến chút gì đó cho cậu ta
“Thôi, thấy cậu không có gì muốn nói, tôi đi về trước đây, rảnh rỗi sẽ lại tới thăm cậu.” Trần Học Hạo là người biết điều, bây giờ không phải lúc Thẩm Đình Vũ3cần gã
“Ừ.” Thẩm Đình Vũ khẽ đáp một tiếng, hiện giờ cậu ta chẳng muốn gặp ai hết
Trần Học Hạo đứng dậy khỏi ghế, lục tìm trong người rồi lấy ra một chiếc di động: “Tôi nghĩ cậu sẽ cần thứ này.” Thẩm Đình Vũ ngước mắt nhìn đồ trong tay Trần Học Hạo, ánh mắt mờ mịt lập tức như cháy rực
Cậu ta nhận ra chiếc điện thoại này, đó là di động của Chu Kỳ
“Đưa tôi!” Thẩm Đình Vũ bật dậy khỏi ghế, giơ tay qua lỗ tròn trên tấm kính, muốn giật đồ mà Trần Học Hạo đang cầm
Để lấy được di động của Chu Kỳ, khỏi phải nói Trần Học Hạo đã mất bao nhiêu công sức, bây giờ thấy phản ứng này của Thẩm Đình Vũ cũng coi như đáng giá
Gã cười nhạt, nụ cười đầy bất đắc dĩ, sau đó đặt điện thoại vào lòng bàn tay bạn mình: “Tôi đã nhờ người mở khóa di động rồi, những thứ bên trong..
tôi vẫn chưa xem, tự cậu xem đi.”
Nói xong, Trần Học Hạo vẫy tay: “Tôi đi trước đây, rảnh rỗi sẽ đến thăm cậu.”
Vẫy tay rồi, Trần Học Hạo cũng biết Thẩm Đình Vũ không có lòng dạ để ý tới mình
Gã không chờ cậu ta nói câu hẹn gặp lại, quay đầu đi trước
Ra tới cửa, gã vẫn nghe tiếng nghẹn ngào của bạn mình từ trong phòng truyền ra: “Cảm ơn, cảm ơn cậu.” Trần Học Hạo hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn ung dung bước nhanh
Nói câu này, chẳng thà đừng nói gì cả, thật đấy, mũi Trần Học Hạo xót hết cả rồi, từ trước đến nay, Thẩm Đình Vũ chưa từng như vậy
Chẳng qua nếu bất cứ ai gặp chuyện này, tính cách cũng sẽ có sự thay đổi lớn.
Thẩm Đình Vũ nắm chặt di động trong tay, di động màu hồng nhạt này đúng là chiếc mà hồi đó Chu Kỳ đòi cậu ta tặng
“Em đòi anh một mớ đồ, chắc là muốn túi xách, quần áo linh tinh chứ gì.” Khi ấy Thẩm Đình Vũ nhìn Chu Kỳ bằng ánh mắt đầy cưng chiều, rúc vào lòng cô ta.
Chu Kỳ hoạt bát cong môi, khẽ vỗ vào người cậu ta: “Em mặc kệ
Anh mua túi xách, quần áo cho em, di động cũng phải mua cho em.”