*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Đình Thâm thì nghĩ không cần rắc rối như vậy, dẫu sao Diệp Thâm cũng sẽ đến kiểm tra mắt định kỳ cho mình, trong nhà cũng có một quản gia và cả dì giúp việc rồi
Mình chỉ không nhìn thấy mọi thứ mà thôi, cũng không phải là bị liệt toàn thân, không cần phiền phức như thế.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nếu đã mời hộ lý rồi thì Thẩm Đình Thâm cũng sẽ không cổ bảo người ta đi
Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy, cho nên anh không biết bây giờ rốt cuộc là mấy giờ, cũng không biết đại khái là thời gian nào
Dẫu sao cho dù là thời gian nào, thế giới của Thẩm Đình Thâm đều là một mảng đen thẫm, người không có ánh sáng như anh không có yêu cầu gì về thời3gian
Máy tạo ẩm và điều hòa trong phòng vẫn luôn bật, anh hoàn toàn không thể cảm thấy chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm
“Có chuyện gì không?” Thẩm Đình Thâm lên tiếng hỏi, cửa phòng mình không khóa, nhưng người trong nhà không được phép thì cũng sẽ không tùy tiện vào
“Nên ăn cơm rồi.” Hộ lý đứng ở cửa phòng anh, giọng nói hơi lớn để Thẩm Đình Thâm có thể dễ nghe thấy lời mình nói hơn
Nghe hộ lý nói vậy, bụng Thẩm Đình Thâm cũng kêu mấy tiếng “ọc ọc” cực kỳ phối hợp
Thẩm Đình Thâm cười bất lực, bèn lên tiếng, “Vào đi, cửa phòng không khóa.”
Anh vừa dứt lời liền có thể nghe thấy tiếng của phòng khẽ bị đẩy ra, cùng với tiếng hộ lý đi đến
Tiếng bước chân dừng bên giường của1Thẩm Đình Thâm, tiếp theo là tiếng bát đũa va chạm, chẳng lâu sau liền nghe thấy hộ lý nói, “Cậu chủ, tôi đút cho cậu nhé, cháo hơi nóng.” “Để đấy đi, nếu nóng thì đợi lát nữa tôi sẽ ăn.” Thẩm Đình Thâm không thích người khác gần gũi với mình, cho dù hộ lý này không có tâm tư gì, chỉ đang hoàn thành chức trách của một hộ lý mà thôi.
Nhưng bụng Thẩm Đình Thâm lại không nghĩ như vậy, khi mũi ngửi thấy mùi hương thanh mát của cháo, dạ dày mau chóng đưa ra phản ứng.
“ọc ọc...” Tiếng kháng nghị khiển nét mặt Thẩm Đình Thâm hơi cứng đờ
Hộ lý cười khẽ, may là không phát ra tiếng, nếu không Thẩm Đình Thâm sẽ tức giận.
“Không sao đâu.” Hộ lý vừa nói nhỏ, vừa cầm6thìa múc một thìa cháo trong bát, khẽ thổi luồng khí nóng bốc lên phía trên cháo, “Cậu chủ, cậu không cần ngại ngùng như vậy, chúng tôi làm hộ lý thường chăm sóc bệnh nhân, bưng | trà đút cơm là chuyện bình thường, cho nên cậu chủ, cậu không cần kháng cự như thế.”
Thẩm Đình Thâm đang định nói không phải mình ngại ngùng, chỉ là không thích để người khác đút cho mình mà thôi, nhưng bụng lại kêu ầm ĩ
Nhớ lại thì từ sau khi được Thẩm Thanh Du đưa về hồi sáng, Thẩm Đình Thâm chưa ăn một miếng cơm nào, ngủ một giấc đến tận bây giờ.
Bụng kháng nghị kịch liệt cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Cũng được, khóe môi mỏng của Thẩm Đình Thâm bất giác cong lên ý cười tự giễu, sau4đó anh gật đầu, “Làm phiền cô rồi.” Biểu cảm trên khuôn mặt hộ lý hơi ngưng lại, cô ta đưa cháo từ chiếc thìa sắt trong tay đến chiếc miệng khẽ hé của Thẩm Đình Thâm
Động tác của hộ lý rất cẩn thận, dường như người mà cô ta đang đút cháo không phải bệnh nhân mà là người yêu của mình vậy
Ánh mắt dịu dàng, cùng động tác cẩn thận e dè
Đút xong một bát cháo nói nhanh cũng không nhanh mà nói chậm cũng không chậm
Hộ lý nhìn chiếc thìa đặt trong chiếc bát trống không, ngước mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, “Cậu chủ, cậu còn muốn ăn nữa không?” Thẩm Đình Thâm cầm một tờ giấy ăn, khẽ lau miệng, “Không cần nữa, ăn no rồi.” Anh thật sự no rồi, có lẽ vì bây giờ không3cần động não, cơ thể cũng luôn nằm trên giường, cho nên mới ăn chút cháo thì đã mau chóng có cảm giác no bụng
“Vậy tôi dọn bát xuống trước, đến buổi trưa lại mang cơm vào.” Theo tiếng hộ lý vang lên, Thẩm Đình Thâm cảm thấy giường của mình hơi động
Hẳn là hộ lý đứng lên khỏi giường của mình, định đi rồi.
Thẩm Đình Thâm gật đầu, “Ừ.”
Hộ lý cầm chiếc bát trống trong tay, khuôn mặt có chút ý cười, “Vậy cậu chủ, buổi trưa cậu có muốn ăn gì không?” Thẩm Đình Thâm nghe thấy câu này, đôi mày đen thẫm dần nhíu lại, anh cảm thấy hộ lý này nói hơi nhiều, “Dì giúp việc trong nhà luôn nấu cơm cho tôi, dì ấy biết tôi thích ăn gì, chuyện này không cần có nhọc lòng.” Hộ lý biết mình nói sai, lập tức bám chặt môi, “À..
Vậy tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi tiếp đi.” Thẩm Đình Thâm không để ý đến cô ta nữa, ngồi trên giường, hai tay túm chăn khẽ cử động.
Hộ lý tưởng Thẩm Đình Thâm sẽ nói gì đó nữa, cầm chiếc bát không đứng ở bên cạnh một lúc lâu, sau khi xác định Thẩm Đình Thâm không có lời gì muốn nói thì mới rời khỏi phòng.
Khi cô ta vừa đi đến cửa phòng, vươn tay kéo tay nắm cửa ra, phía sau lại đột nhiên vang lên giọng nói khiến người ta vô cớ si mê đó, “Cô tên gì?”
Đây rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn giản, song hộ lý nghe mà tim nảy lên
Trong đầu cô ta lập tức vọt ra rất nhiều suy nghĩ, mình đã dùng máy thay đổi giọng nói, anh ấy vẫn có thể nghe ra giọng của mình ư? Hơn nữa để phòng ngừa lúc đến gần, Thẩm Đình Thâm sẽ ngửi thấy mùi trên người mình, cô ta còn cố ý tìm loại nước hoa không hot từ nhiều năm trước.
Thẩm Đình Thâm có tinh tế, thông minh thể nào cũng không thể phát giác ra thân phận thật sự của mình chứ? Một hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, Thẩm Đình Thâm biết hộ lý vẫn chưa đi, bởi anh không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, chỉ là không biết tại sao hộ lý nghe thấy câu hỏi này thì lại đờ đẫn lâu như vậy
“Sao thế? Cô không thể nói tên với tôi sao?” Thẩm Đình Thâm nói với chút không nhẫn nại, “Nếu cô không nói tên cho tôi biết, tôi có chuyện muốn gọi cô thì cũng chẳng biết nên gọi cô thế nào.”
Thể là bấy giờ, cả người hộ lý mới nhẹ nhõm, thậm chí khẽ thở phào một hơi, “À à, tôi tên Vương Lộ, cậu chủ, cậu gọi tôi Tiểu Lộ là được.” “Ừ, Tiểu Lộ, bây giờ cô có thể đi rồi.” Thẩm Đình Thâm nói, không cảm thấy cái tên này và cô hộ lý này rốt cuộc có gì bất thường
Chỉ là anh cảm thấy có lẽ phản ứng não bộ của cô hộ lý này chậm hơn người bình thường, cho nên khi nghe thấy mình hỏi tên, cô ta mới ngẩn người lâu như vậy.