*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động tác của Thẩm Đình Thâm rất nhẹ, cẩn thận cởi giày da của cô ra, dáng vẻ cẩn thận này tựa như là đang xử lý một phần tài liệu rất quan trọng.
Nhưng Bạch Nhược Y cảm thấy rất không được tự nhiên, lớn như vậy mà cô còn chưa từng cho đàn ông chạm vào chân của mình đâu. “Được rồi, cởi giày ra giúp tôi là được, tôi tự mình bôi thuốc cho, tự tôi có thể.” Bạch Nhược Y nói xong lập tức vươn tay về phía Thẩm Đình Thâm, bảo anh đưa thuốc cho cô. Ngón tay lạnh như băng của cô mới vừa chạm vào tay Thẩm Đình Thâm thì anh chợt khựng lại. Chậm rãi2ngẩng đầu lên nhìn Bạch Nhược Y, anh mỉm cười: “Em xác định bây giờ em còn muốn trêu chọc tôi à? Sao vậy? Là chuyện mới vừa rồi chưa làm xong, bây giờ lại muốn tiếp tục?”
“Hừ hừ hừ, anh nói bậy!” Bạch Nhược Y nghe vậy, vội vàng thu tay về, đỏ bừng mặt. Thẩm Đình Thâm khẽ mỉm cười, tiếp tục cúi xuống giúp cô cởi cả vớ ra. Đầu ngón tay anh quệt lấy rất nhiều thuốc đỏ, sau đó thoa sạch lên cổ chân Bạch Nhược Y.
Dường như ngón tay của anh có ma lực, rõ ràng cảm giác anh hơi dùng chút lực, ấn xuống xoa bóp khắp nơi, nhưng cô không hề thấy đau, ngược5lại còn cảm thấy có chút hưởng thụ.
Bạch Nhược Y giương mắt len lén nhìn Thẩm Đình Thâm, anh cúi đầu hết sức chuyên chú thoa thuốc giúp cô.
Mái tóc đen nhánh chải ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng. Dưới trán là sống mũi cao thẳng của anh, thậm chí Bạch Nhược Y cảm thấy cô cũng có thể nghe thấy không khí thở ra từ mũi anh.
Bạch Nhược Y thật muốn tất cả những chuyện này trôi chậm một chút, để cho cô có thể nhìn kỹ anh hơn.
“Thuốc rất tốt, bây giờ em nghỉ ngơi một chút đi, chờ tôi bảo người ta đưa thức ăn cho em.” Thẩm Đình Thâm đậy kín thuốc đỏ lại, cầm khăn6giấy lên lau tay. Ánh mắt anh vẫn nhìn vào bàn chân trần của cô, chỉ sợ có chỗ nào chưa thoa.
Thẩm Đình Thâm đưa mắt nhìn Bạch Nhược Y thì cô lập tức xoay người, không để cho anh thấy vẻ mặt của mình. Cô chỉ nghe thấy hình như Thẩm Đình Thâm đứng ở mép giường, nhìn bóng lưng của cô thở dài một cái.
Cô vẫn kháng cự anh như vậy! Bạch Nhược Y nghe thấy tiếng bước chân đi xa của Thẩm Đình Thâm mới chậm rãi quay đầu lại nhìn anh.
Cúi đầu liếc mắt nhìn bàn chân trần của mình, anh đã xoa bóp nó rất cẩn thận.
Suýt chút cô đã lăn cùng anh, lần sau làm sao5kháng cự anh đây?
Hay là không kháng cự?
Không được không được, không thể nghĩ như vậy!
Trong khi đó, Hạ Tiêu Tiêu trong nước vẫn đang quay phim ở studio. Mới vừa quay xong một bộ phim, Hạ Tiêu Tiêu liền thấy trợ lý đứng ở bên cạnh túi của mình, điện thoại di động đang cầm trong tay cô ta là của mình.
Hạ Tiêu Tiêu bước một bước dài tiến lên đoạt lấy điện thoại trong tay trợ lý, nhỏ giọng trách: “Cô cầm điện thoại di động của tôi làm cái gì?” Trợ lý không ngờ Hạ Tiêu Tiêu phản ứng kịch liệt như vậy, sửng sốt một lúc lâu mới uất ức giải thích: “Tôi thấy điện thoại di động3của cô luôn vang lên, muốn lấy ra đưa cô, không ngờ đúng lúc cô vừa quay phim xong đến đây.” Hạ Tiểu Tiểu cũng không nể mặt trợ lý, liếc cô ta một cái: “Tối cảnh cáo cổ, sau này không nên đụng vào điện thoại di động của tôi! Bất kể tình huống nào cũng không thể đụng!” “Biết rồi.” Trợ lý cúi đầu, vâng dạ nói. Hạ Tiêu Tiêu mới liếc mắt nhìn dãy số trên điện thoại di động, vẻ mặt lập tức trở nên cẩn thận.
Cô ta đi tới một góc không có ai mới gọi lại. Điện thoại mới vừa kết nối lập tức truyền đến giọng nói bực mình. “Làm cái gì thế, gọi nhiều cuộc điện thoại như thế mà cô đều không nhận.” “Có chuyện gì, chuyện tôi dặn anh làm sao rồi?” Nghe thấy người bên đầu kia khó chịu “chậc” một tiếng: “Vốn dĩ Bạch Nhược Y chết chắc, ai ngờ nửa đường lòi ra một Thẩm Đình Thâm đả thương mấy người chúng tôi.” “Thẩm Đình Thâm? Tại sao anh ta lại ở nước Mỹ?” Lông mày nhỏ nhắn của Hạ Tiêu Tiêu nhíu lại thật chặt, rõ ràng cô ta cố ý chọn lúc Bạch Nhược Y đi Mỹ công tác mới tốn tiền thuê người động thủ.
“Con mẹ nó làm sao tôi biết, dù sao mấy anh em chúng tôi đều bị tổn thương, cô phải chi trả tiền thuốc thang cho chúng tôi!” Giọng điệu của người nọ đúng lý hợp tình, còn chứa ý oán trách.
Hạ Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Anh đang nói gì vậy? Bạch Nhược Y chưa chết, còn muốn tôi thêm tiền?” “Cô không hề cho tôi biết Thẩm Đình Thâm sẽ xuất hiện, nếu biết anh ta cũng ở nước Mỹ, chúng tôi sẽ chọn buổi tối động thủ lần nữa!”
“Liên quan gì tới tôi? Rõ ràng chính là anh xui xẻo!” Hạ Tiêu Tiêu đã không muốn nói thêm gì nữa, giọng điệu càng ngày càng kém. “Cái cô này, trở mặt sao?” “Tít...” Hạ Tiêu Tiêu dứt khoát cúp điện thoại.
Ban đêm, đêm lạnh như nước.
Chu Kỳ và Thẩm Đình Thâm ăn cơm ở trong phòng, Chu Kỳ cười dịu dàng gắp thức ăn cho anh.
Trong mắt Thẩm Đình Thâm lộ ra vẻ không vui, nhưng cũng không rõ ràng, chỉ mặc cho cô ta gắp món ăn đặt ở trong bát, nhưng từ đầu đến cuối không hề gắp lên ăn. Lúc này Chu Kỳ cũng không hề đói bụng, trong lòng cô chứa đầy nghi vấn. “Vốn dĩ chúng ta không phải đặt khách sạn này, tại sao đến sáng sớm hôm nay anh lại thay đổi quyết định, muốn nghỉ ở đây?” Chu Kỳ vừa hỏi trên mặt vừa mang theo nụ cười, giống như đây chỉ là cuộc nói chuyện cực kỳ bình thường mà thôi. Thẩm Đình Thâm cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng anh còn đang lo lắng cho vết thương của Bạch Nhược Y. Không biết bây giờ cô có đói hay không? Chờ sau khi ăn xong bảo khách sạn đưa cơm cho cô, quên đi, vẫn là tự mình đưa đi. “Cơ sở của khách sạn này tốt hơn một chút.” Anh thuận miệng trả lời.
“Nhưng cũng không cần phải cố ý đổi khách sạn mà, hơn nữa sao có thể trùng hợp gặp được cô Bạch như thế chứ?” Chu Kỳ hỏi xong cắn cắn môi dưới, chỉ sợ khiến Thẩm Đình Thâm cảm thấy mình hỏi nhiều. Nhưng Thẩm Đình Thâm cũng không có vẻ gì mất kiên nhẫn, chỉ là ăn cơm không thoải mái: “Ừ, quả thật có chút trùng hợp.” Chu Kỳ nhìn thái độ này của Thẩm Đình Thâm, xem ra không hỏi được gì rồi. Nhưng Chu Kỳ vẫn rất không cam lòng, buồn bực hồi lâu vẫn lên tiếng hỏi tiếp: “Em thấy hình như anh thật sự đối xử với cô Bạch hơi khác biệt, anh rất để ý cô ấy sao?”
Nghe thấy câu này, Thẩm Đình Thâm mới để đôi đũa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Chu Kỳ: “Cô ấy là vợ trước của tôi, cô không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Anh nói xong thì đứng dậy muốn đi: “Cô ăn một mình đi, tôi đã ăn xong.” “Nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?” Chu Kỳ vội vàng lên tiếng. Thẩm Đình Thâm đưa tay lên nhìn thời gian: “Không nhanh, đã nửa tiếng rồi, là do cô vẫn không ăn cơm.”