*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có ý gì?” Thẩm Thanh Du xoay đầu lại, khó hiểu nhìn Cục trưởng, nhưng trong lòng đã ít nhiều biết một chút tin tức, chắc là trong tay bọn họ có rất nhiều chứng cứ bất lợi đối với Thẩm Đình Vũ.
Cục trưởng cầm tài liệu trên tay đưa cho Thẩm Thanh Du xem, lại sợ ông ta xem không hiểu, bèn mở miệng giải thích, “Camera theo dõi bên trong và ngoài của công ty Thẩm thị đều thấy Thẩm Đình Vũ tự mình đi tìm Đào Nguyệt, nói cách khác, động cơ Thẩm Đình Vũ muốn giết Đào Nguyệt đã có đủ
Mặc dù trong phòng làm việc của Tổng giám đốc không có camera theo dõi, nhưng Đào Nguyệt và Nhan Như Ngọc một mực chắc chắn là Thẩm Đình Vũ lỡ tay giết Chu Kỳ.”
“Nhưng đoạn clip3của camera theo dõi cũng không thể hiện trong tay Đình Vũ có súng, nên không thể cứ như vậy liền kết luận súng chính là do Đình Vũ cầm vào trong công ty chứ.” Thẩm Thanh Du già dặn kinh nghiệm, nhìn một cái liền thấy vấn đề ở đâu,
Sao Cục trưởng lại không nghĩ tới vấn đề này được, từ khi bắt đầu nghe sự việc này, Cục trưởng theo bản năng liền muốn giúp Thẩm Thanh Du, bảo vệ con trai của ông ta
Cục trưởng thở dài một hơi, lật thêm một trang tài liệu trước mặt Thẩm Thanh Du, nửa trên là một thanh niên xấu xa nhuộm tóc vàng, nửa dưới là tài liệu.
“Người này chính là người bán khẩu súng cho Thẩm Đình Vũ, hắn ta cũng đã khai báo toàn bộ
Sự thật chứng minh,1Thẩm Đình Vũ có mang theo súng đến công ty tìm Đào Nguyệt, hơn nữa cái chết của Chu Kỳ, cậu ấy cũng không thoát khỏi liên quan.”
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thanh Du nhìn chằm chằm phía trên tài liệu, cổ họng giống như đang bị mắc xương cá.
Thẩm Đình Thâm cũng trầm mặc, cho dù sự thật đều bày ra trước mặt nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn không muốn tin tưởng, Chu Kỳ là vì Thẩm Đình Vũ lỡ tay mà chết
Thẩm Đình Thâm dùng sức lay cơ thể Thẩm Đình Vũ, để cho cậu ta có chút phản ứng, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cậu mở miệng nói vài câu đi chứ! Cậu như vậy không phải là như ý của Đào Nguyệt sao?” “Vậy nếu bị phán tội, Đình Vũ phải chịu sự trừng phạt3gì?” Thẩm Thanh Du làm việc nhanh nhẹn, chuyện ông ta quan tâm là làm sao cứu vớt Thẩm Đình Vũ
Cục trưởng đưa mắt nhìn Thẩm Đình Vũ suy sụp, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ và thương tiếc, “Chuyện này cấp trên rất coi trọng, không trừng trị nặng một chút, cấp trên sẽ không bỏ qua cho cậu ấy.” “Vậy phải bị xử hình phạt gì?” Thẩm Thanh Du cứ nhìn chằm chằm Cục trưởng, ánh mắt vô hình cũng mang đến cho Cục trưởng không ít áp lực, “Đám Đào Nguyệt cũng nói, Đình Vũ lỡ tay giết người, hẳn là sẽ không xử tử hình chứ.”
“Tử hình thì không, nhưng nếu ngồi tù, ít nhất cũng phải mười năm.” Cục trưởng nói đúng sự thật, ông đã hết sức giúp Thẩm Đình Vũ, nhưng luật3pháp quốc gia ở đó, ông là Cục trưởng khu vực cũng không có cách nào
“Mười năm?” Hai người Thẩm Thanh Du và Thẩm Đình Thâm đều trợn to hai mắt hỏi, Thẩm Đình Thâm thấy Thẩm Thanh Du cũng mở miệng thì không nói gì thêm, để Thẩm Thanh Du nói chuyện với Cục trưởng
“Nếu mười năm, bây giờ Đình Vũ đã 25 tuổi rồi, mười năm sau nó 35 tuổi.” Thẩm Thanh Du có vẻ rất lo lắng, “Hơn hai mươi tuổi vốn là lúc hào hoa phong nhã của tụi nó, nếu như bắt giam mười năm thì quá lâu, đối với nó mà nói không phải rất đáng tiếc sao?”
“Đây đã là hình phạt thấp nhất.” Cục trưởng giải thích, trên mặt đều là vẻ khó xử, “Dù sao cũng là một mạng người.” “Tôi biết.” Thẩm9Thanh Du bình thường không thích làm người khác khó chịu, ở trên phương diện làm ăn nếu như đối phương có một chút ý miễn cưỡng, Thẩm Thanh Du kiên quyết sẽ không hợp tác với bọn họ
Trong tác phong sinh hoạt cũng không thích làm khó người khác.
Nhưng bây giờ là vì thanh xuân của con trai ông ta, ông ta không thể không làm khó Cục trưởng, “Bản tính của Đình Vũ không xấu, cậu cũng biết là bởi vì Thẩm thị xảy ra chuyện như vậy, trong một lúc nó không chấp nhận nổi nên mới nghĩ không thông rồi đi tìm Đào Nguyệt
Giúp tôi một việc này đi, thật đấy, nó không thể ở trong tù mười năm.” “Vậy...” Cục trưởng cầm cây viết, vẻ mặt khó xử
Thẩm Thanh Du có thể nói là quý nhân trong đời ông, từ trước kia Cục trưởng đã nghĩ, chỉ cần Thẩm Thanh Du cần mình, mình nhất định dốc hết toàn lực giúp Thẩm Thanh Du.
Nhưng mười năm đã là hình phạt nhẹ nhất, nào có sau khi xảy ra mạng người, còn có thể ít mấy năm?
“Ba năm.” Gương mặt Thẩm Đình Thâm lạnh lùng, bình tĩnh mở miệng nói, “Tôi có một người bạn là luật sư nổi tiếng, tôi mời người đó giúp Thẩm Đình Vũ xử lý chuyện này, chỉ cần Cục trưởng giúp một chút là được, sẽ không quá khó xử.”
Trước kia anh từng nghe đến vị luật sư ấy đã từng giúp người khác thắng được quan tòa
Thời hạn mười mấy năm thi hành án mà cãi đến mức chỉ còn mấy năm, lần này người đó nhất định cũng có thể giúp Thẩm Đình Vũ.
“Nếu như luật sư mà cậu nói thật sự có bản lĩnh như vậy, tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.” Cục trưởng nặng nề gật đầu, “Tôi cũng muốn giúp mọi người, nhưng tôi chỉ là một Cục trưởng.” “Cậu có lòng như vậy, tôi đã rất vui rồi.” Trên gương mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh Du cuối cùng cũng có một chút vui vẻ.
Mặc kệ như thế nào, dù sao ba năm cũng tốt hơn mười năm rất nhiều.
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi.” Cục trưởng lấy tài liệu trước mặt Thẩm Thanh Du về, sau đó khép lại, “Nếu đã như vậy, đợi ngày mai lúc luật sư tới, chúng ta bàn lại.” “Được, làm phiền ông.” Thẩm Đình Thâm đứng lên, khách khi nhìn Cục trưởng
Thẩm Thanh Du cũng đứng lên theo, nhìn thật kỹ hai đứa con trai, tâm trạng trong lòng phức tạp, cuồn cuộn kịch liệt
Sau khi nói với Cục trưởng vài câu khách sáo, cha con hai người mới ra khỏi Cục Cảnh sát
Thẩm Đình Thâm lấy một điếu thuốc ra, kẹp ở đầu ngón tay cái đầu châm lửa, hít một hơi thật sâu
Nhưng chuyện phiền lòng hôm nay cũng không vì vậy mà kết thúc, hai cha con vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
Một giọng nữ xinh đẹp bỗng vang lên sau lưng bọn họ, “Thật là trùng hợp, mọi người cũng ở đây.” Họ quay đầu nhìn lại, Đào Nguyệt và Nhan Như Ngọc vừa khéo cùng đi ra, vốn tưởng rằng hai người bọn họ đã sớm đi rồi.
Trong khoảnh khắc thấy Đào Nguyệt, Thẩm Thanh Du có một loại kích động muốn đưa tay bóp chết chị ta, nhưng trên mặt ông ta không có sự thay đổi nào
Khoé môi khẽ nhếch, mắt ông ta tối lại, “Chu Kỳ không phải bị Đình Vũ lỡ tay bắn chết đúng không?”
Đào Nguyệt hếch cằm, không muốn trả lời câu hỏi của Thẩm Thanh Du
Chị ta đi tới gần, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy rồi nói: “Tôi đã bảo là từ từ mà.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Du lập tức trở nên rất khó coi, ông ta đột nhiên giữ chặt cánh tay Đào Nguyệt, “Chuyện ban đầu là ân oán giữa chúng ta, tại sao cô phải làm khó dễ với bọn trẻ chứ?” “Đây là do con trai anh tự mình tìm tới cửa, là cậu ta muốn giết tôi.” Đào Nguyệt tỏ vẻ vô tội.