*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đã khuya, Thẩm Đình Vũ uống rượu xong đã chạy vào phòng vệ sinh nôn mấy lần, Trần Học Hạo khuyên cậu ta không nên uống nữa, nhưng cậu ta vẫn uống.
Trần Học Hạo bị giày vò cả đêm, đến lúc rạng sáng, Trần Học Hạo mới lái xe đưa Thẩm Đình Vũ về nhà
Thẩm Đình Vũ ngồi bên ghế lái phụ, há hốc mồm như một đứa trẻ, thở ra toàn mùi rượu, và nói những tiếng mơ hồ: “Kỳ Nhi...” “Khí?* Cái gì?” Trần Học Hạo cúi sát đầu xuống, lập tức ngửi thấy mùi rượu trên người của Thẩm Đình Vũ cùng với mùi vừa nôn, khiến gã phải nhíu mày: “Cậu nói cái gì thế?” (*) Kỳ - Khí: Hai từ na ná âm nhau nên dễ nghe nhầm, hơn nữa Đình Vũ đang3say rượu
“Chu Kỳ! Tôi muốn tới nhà Chu Kỳ.” Thẩm Đình Vũ nhắm mắt lại, cố gắng nói.
“À à, biết rồi.” Trần Học Hạo liên tục lùi lại và khởi động xe, đi tới nhà Chu Kỳ
Trần Học Hạo dừng xe ở trước cửa biệt thự của Chu Kỳ, mặt trời mới ló những tia sáng đầu tiên ở chân trời phía Đông.
“Đến rồi, cậu có chìa khóa không?” Thẩm Đình Vũ cố hết sức tháo dây an toàn ra, quay về phía Trần Học Hạo: “Tôi có thể trèo cửa sổ vào.”
Với tình trạng của cậu bây giờ, còn có thể trèo cửa sổ vào sao? Cậu chưa đứng vững nổi nữa mà.” Trần Học Hạo giơ tay níu cánh cửa xe đã được Thẩm Đình Vũ mở ra một nửa, theo Thẩm Đình Vũ xuống xe, sau1đó với lấy chiếc điện thoại trong áo khoác của cậu ta: “Hay là gọi cho Chu Kỳ đi, bảo cô ấy ra mở cửa đón cậu.” “Không!” Thẩm Đình Vũ không còn đứng vững nữa, chỉnh lại quần áo, đi về phía nhà Chu Kỳ: “Cô ấy đang ngủ say, tôi không muốn đánh thức cô ấy.”
Cậu ta vừa nói vừa đi về phía cửa sổ rồi trèo lên
Cậu ta đi không vững nhưng khi trèo lên cửa sổ lại vô cùng vững vàng
Trần Học Hạo định nói là Thẩm Đình Vũ trèo cửa sổ đến nỗi thành phản xạ rồi thì chợt nghe thấy trong biệt thự vang lên tiếng “âm”
“Trời, ngã xuống đất rồi.” Trần Học Hạo chán chường nhìn qua cửa sổ
Khi chắc chắn là Thẩm Đình Vũ có thể đứng dậy sau khi ngã,3gã mới lái xe rời đi
Cú ngã vừa rồi khiến Thẩm Đình Vũ tỉnh táo hơn một lát, cậu ta nhanh chóng đi tới phòng Chu Kỳ.
Bây giờ, đã là hơn 5 giờ sáng, trời đã sáng rõ
Thẩm Đình Vũ liếc mắt nhìn Chu Kỳ đang ngủ trên giường, rất yên lặng, Thẩm Đình Vũ khẽ cười, giơ tay áp lên mặt của Chu Kỳ
Không biết vì sao chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ của Chu Kỳ, Thẩm Đình Vũ lại an tâm hơn nhiều
Ngón tay khẽ chạm vào gương mặt mềm mại của Chu Kỳ, khiển Chu Kỳ hơi nhíu mày, nhưng chưa tỉnh lại
Thẩm Đình Vũ vuốt ve thêm mấy lần nữa, Chu Kỳ lại vô thức giơ tay nắm lấy tay của Thẩm Đình Vũ, mắt không mở ra mà nói: “Đừng quậy nữa,3ngủ đi nào.” Thẩm Đình Vũ cười, sự cô đơn trong ánh mắt đã dần dần vơi đi: “Được.” Hơn 8 giờ sáng, Châu Kỳ tỉnh lại mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong phòng
Cô ta nhíu mày, thầm nghĩ không biết có phải đêm qua mình lại mộng du mà uống rượu không?
Vừa định ngồi dậy thì phát hiện bên cạnh mình có một cánh tay, Chu Kỳ giật nảy mình, trừng mắt kêu lên: “A!” Nghe thấy tiếng Chu Kỳ, Thẩm Đình Vũ tỉnh lại
Cậu ta cũng chưa ngủ say, mở to đôi mắt đục ngầu nhìn Chu Kỳ
Lúc này Chu Kỳ mới nhìn thấy người ngủ bên cạnh mình là Thẩm Đình Vũ, nên hàng lông mày dãn ra, lại nằm xuống, đưa tay ôm lấy mặt của Thẩm Đình Vũ: “Hôm qua anh lại9uống rượu sao?”
Chu Kỳ đã biết chuyện của công ty Thẩm thị, nhưng cô ta không rõ đầu đuôi, cũng đã định gọi điện thoại hỏi thăm Thẩm Đình Vũ
Nhưng đúng lúc gọi thì hai lần đều là nhân viên của Thẩm Đình Vũ nhận, họ nói là cậu ta đang bận.
Sau đó Chu Kỳ cũng không hỏi lại, thầm nghĩ sau khi mọi chuyện sẽ qua, Thẩm Đình Vũ sẽ nói cho mình nghe.
Nhưng bây giờ Thẩm Đình Vũ đang đối diện với Chu Kỳ, tóc rối như tổ quạ, trên gương mặt tuấn tú đầy sự mệt mỏi, đặc biệt là ánh mắt lấp lánh như sao giờ đã đục ngầu, không còn những ánh sáng lấp lánh, thật sự giống như người
mất ngủ lâu ngày
“Ừm, uống cả đêm.” Thẩm Đình Vũ kéo Chu Kỳ vào ngực, từ từ nhắm mắt lại: “Đột nhiên đến nhà em, em có giật mình không?”
Giọng nói vô cùng khó hiểu của Thẩm Đình Vũ khiển Chu Kỳ hơi lấy làm lạ, cô ta nhẹ nhàng đẩy Thẩm Đình Vũ ra: “Chúng ta đi tắm trước đã được không? Người anh hôi quá.”
Cô ta nói những lời này nhưng không hề tỏ vẻ chán ghét gì cả
Cho nên Thẩm Đình Vũ rất bình tĩnh trả lời: “Em tắm cho anh đi.”
“Được, đi thôi.” Chu Kỳ đứng dậy, kéo Thẩm Đình Vũ vào phòng tắm
Cô ta vừa mở vòi nước, cho xà phòng tắm vào bồn, vừa cởi quần áo giúp Thẩm Đình Vũ
Đến khi cô ta cởi hết quần áo cho Thẩm Đình Vũ mới thấy trên cổ cậu ta có vết đỏ nhạt, Chu Kỳ vô cùng sợ hãi.
“Anh bị sao đây?” Chu Kỳ nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve cổ Thẩm Đình Vũ, đau lòng nhìn cô cậu ta
Thẩm Đình Vũ nắm lấy tay của Chu Kỳ, cười: “Cứ uống nhiều là vậy đó, chúng ta đi tắm thôi.” Nói xong cậu ta bế bổng Chu Kỳ lên rồi cả hai người bước vào bồn tắm, Chu Kỳ mặc một bộ quần áo ngủ rất mỏng, khi ngâm nước thì dán chặt lên người cô ta làm lộ ra vóc dáng tuyệt đẹp, hai ngọn núi trước ngực cứ lúc ẩn lúc hiện, phập phồng trong nước được Thẩm Đình Vũ nhìn trọn, khiến trong lòng ngứa ngáy
Nhưng bây giờ Chu Kỳ đang muốn giúp Thẩm Đình Vũ tắm, không hề có ý gì
Cô ta giơ tay xoa cổ giúp cho Thẩm Đình Vũ, sau đó từ từ kéo xuống dưới
Một lát sau, cơ thể của Thẩm Đình Vũ lại đỏ rực lên, có thể thấy Chu Kỳ đã tắm rất kỹ
Đột nhiên động tác của Chu Kỳ hơi dừng lại, bởi vì phía trên đã tắm xong, còn nửa dưới cô ta cảm thấy hơi ngại ngùng
Cô ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Vũ, Thẩm Đình Vũ cười đầy ẩn ý, nhìn chằm chằm vào mặt cô ta khiến không khí trở nên mập mờ: “Sao thế? Còn chưa tắm xong mà.”
“Chuyện đó, em thấy giờ anh đã tỉnh táo rồi, phía dưới anh tự tắm đi.” Chu Kỳ hơi ngại ngùng, cơ thể lùi về phía sau theo bản năng.
Cánh tay dài của Thẩm Đình Vũ lại kéo lấy eo cô ta, ôm vào trong ngực, khoảng cách của hai người lại gần nhau.
“Anh...” Chu Kỳ hơi hoảng sợ, đẩy Thẩm Đình Vũ ra: “Tắm trước đã! Anh tắm trước đi!”