Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 601: Bị chai rượu đập vào người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Trong quán bar rộng lớn ấy, chỉ còn giọng nói ồn ào của chính họ

Lục Nhi cũng uống rất nhiều, kiểu tóc được uốn sấy cẩn thận đã rối tung

Gã ta dựa tay vào vai của Thẩm Đình Vũ, ghé vào tai Thẩm Đình Vũ nói thầm: “Đình Vũ, nghe nói Thẩm thị các cậu đã thay Tổng giám đốc rồi phải không.”

Vừa nghe thấy vậy, Trần Học Hạo đang ngồi chơi game trên di động lập tức đứng dậy, kéo tay Lục Nhi: “M* nó, cậu đừng có đụng chạm lung tung có được không?” Trần Học Hạo vừa kéo Lục Nhi ra, vừa lén nhìn Thẩm Đình Vũ

Cậu ta đang dựa vào ghế sofa, cả người đều gục xuống, gương3mặt góc cạnh như điêu khắc đỏ ửng lên, đến cả cổ cũng đỏ, khóe miệng có vết rượu đã chảy xuống tận cằm.

Đôi mắt của cậu ta mơ màng, chắc là không hề chú ý tới chuyện Lục Nhi đang nói gì

May quá, may quá, may mà Thẩm Đình Vũ giờ đã say không biết gì, nếu không khi nghe những lời nói đó của Lục Nhi sẽ vô cùng khó chịu

Lục Nhi lại không hề chịu kết thúc đề tài, gã ta đã ngà ngà say đẩy Trần Học Hạo ra, ngồi bên cạnh Thẩm Đình Vũ

Trần Học Hạo muốn cản gã ta lại, nhưng lại bị mấy tên sâu rượu lôi kéo: “Ôi chao, Học Hạo, sao cậu lại1không uống rượu, nào nào nào, còn cả một bàn rượu đây này, uống đi nào.” “Mọi người tránh ra đi!” Trần Học Hạo đẩy những người bên cạnh ra thì lại có người khác dính vào, làm gã không thể đi đâu được, chứ đừng nói tới việc có thể đi tới ngăn Lục Nhi lại

Lục Nhi như một đống bùn nhão, dán chặt vào người Thẩm Đình Vũ, tay cầm ly rượu, tay múa lung tung: “Đình Vũ, cậu thấy đấy

Công ty nhà cậu thay Tổng giám đốc, không phải cậu vẫn tiêu nhiều tiền thế sao? Cho nên dù có đổi đi nữa thì cậu vẫn như trước, có thể rong chơi quên ngày tháng, có đúng không?” Thẩm3Đình Vũ bị kẹt ở ghế sofa, bả vai rung lên

Lục Nhi cũng ngồi thẳng người, không khoác tay lên người Thẩm Đình Vũ nữa

Ánh mắt của Thẩm Đình Vũ lờ đờ, cậu ta giơ tay lên cầm nguyên chai rượu

Lục Nhi thấy thế cười, đặt ly rượu của mình xuống, vội vàng mở miệng: “Nào, để tôi rót cho cậu!” Gã ta vừa xum xoe vừa hét lên với mấy người cùng uống rượu: “Mấy cậu sao thể: Không biết rót rượu cho Đình Vũ sao, còn để cho cậu ấy phải tự rót rượu à.” Tất cả mọi người nghe thấy Lục Nhi nói, nghiêng đầu nhìn hai người họ

Rất nhiều ánh mắt đều dồn về phía Thẩm Đình Vũ3đang cầm chai rượu lên, gương mặt Lục Nhi cũng tươi cười.

“Bốp!” Một tiếng kêu giòn tan, đó là tiếng thủy tinh đập vào sau gáy Lục Nhi, kèm theo tiếng vỡ vụn, đầu Lục Nhi toác một mảng lớn đỏ sậm, máu phun ra như suối

Mảnh thủy tinh rơi xuống đất kêu rất khẽ, bị tiếng hát của mọi người lấn át đi.

“Lục Nhi!” Họ hốt hoảng bể Lục Nhi lên, nhìn thấy sau gáy Lục Nhi thủng một mảng lớn, dòng máu đỏ tươi không ngừng ồ ạt chảy ra.

Gương mặt Lục Nhi bị đánh trúng nên đầy máu tươi, khiến gã ta chưa kịp kêu đã mất ý thức và ngất đi.

“Liệu Lục Nhi có chết không?” Đám người9hoảng loạn, tiếng kêu sợ hãi vang lên

Những người này càng hoảng hơn: “Chuyện này..

không thể nào!” “Nhưng cậu nhìn đi, nhiều máu như vậy, đè mạnh xuống cũng không cầm được.” Người đang ôm Lục Nhi cố gắng giữ chặt vết thương ở sau gáy gã ta nhưng vẫn thấy máu chảy ra không ngừng, tràn qua cả kẽ tay mình.

“Các người còn ngây ra đó làm gì! Mau đưa cậu ta đến bệnh viện rồi nói sau!” Trần Học Hạo đứng phía sau lo lắng kêu lên.

Những người này thực không biết ra sao, Lục Nhi đã bị nện vào đầu một phát to tướng như vậy, trước tiên không phải nên đưa gã ta đến bệnh viện để cứu người sao? Họ thì hay rồi, vây xung quanh không làm gì rồi đoán già đoán non.

“Ồ, đúng đúng đúng, đưa đến bệnh viện trước đã.” Một đám người như bị ngơ vậy, nghe lời Trần Học Hạo nói mới ôm Lục Nhi rời khỏi quán bar, đưa đến bệnh viện.

Trong quán bar chỉ còn lại Thẩm Đình Vũ, Trần Học Hạo và mấy nhân viên phục vụ của quán

Đúng lúc quản lý trực đêm nhìn thấy trên sàn và trên ghế sofa toàn vết máu nên lo lắng đứng bên cạnh Thẩm Đình Vũ, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, muốn báo cảnh sát.

“Đừng báo cảnh sát, chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Trần Học Hạo lên tiếng ngăn quản lý lại: “Anh yên tâm đi, sẽ không liên lụy tới quán bar của các người, những đồ bị vỡ chúng tôi sẽ bồi thường theo đúng giá thị trường.”

Thấy Trần Học Hạo không hề uống rượu, lại nói chuyện hết sức gọn gàng, xem ra không phải là loại người chỉ mạnh miệng nên quản lý tin Trần Học Hạo, cất điện thoại đi

“Anh đi trước đi, lát nữa tôi đưa cậu ta lên xe rồi sẽ quay lại thanh toán cho anh.” Trần Học Hạo vẫy tay, bảo quản lý đi trước.

Đợi sau khi quản lý đi rồi, Trần Học Hạo mới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đình Vũ, nắm lấy bàn tay cậu ta xem cậu ta có bị thương không.

Khuỷu tay của Thẩm Đình Vũ đặt trên đầu gối, cơ thể hướng về phía trước, hơi cúi đầu

Mái tóc đen lánh che khuất gương mặt của cậu ta, khiến cho người khác không thể nhìn rõ nét mặt, cả người trông có vẻ rất mệt mỏi

“Thẩm Đình Vũ, có phải cậu uống nhiều quá rồi phải không?” Trần Học Hạo giống như người vợ nói chuyện nhỏ nhẹ, chỉ sợ Thẩm Đình Vũ sẽ khó chịu vậy

Thẩm Đình Vũ đang cúi đầu, trầm ngâm không nói gì

Trần Học Hạo ghé lại gần, nghe được cả tiếng thở nặng nề của Thẩm Đình Vũ, giống như âm thanh máy móc đã cũ

“Bỏ đi, tôi đưa cậu về nhà ngủ một giấc rồi nói sau.” Trần Học Hạo đứng dậy, kéo tay Thẩm Đình Vũ: “Ngủ rồi sẽ cảm thấy tốt hơn.” Nhưng Thẩm Đình Vũ vốn cao hơn Trần Học Hạo rất nhiều, chỉ cần Thẩm Đình Vũ không muốn đứng dậy, Trần Học Hạo cũng không thể nào kéo nổi cậu ta.

Trần Học Hạo ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó ngồi xuống cạnh Thẩm Đình Vũ một cách bất đắc dĩ: “Anh hai à, rốt cuộc cậu muốn thế nào đây? Cậu nói cậu muốn uống rượu, tôi đã gọi bao nhiêu người tới uống rượu với cậu

Giờ cậu đã uống rượu rồi, còn lấy chai rượu đập người ta

Bây giờ tên Lục Nhi kia máu me be bét, chưa biết sống chết ra sao, có lẽ ngày mai sẽ có cảnh sát tới tìm chúng ta

Cậu nói xem, dù tâm trạng không tốt thì cũng không thể làm như thế, bây giờ cậu không đi thì định tới lúc nào mới đi!”

Trần Học Hạo suýt nữa gọi Thẩm Đình Vũ là tổ tông luôn, vừa lo lắng về chuyện của Lục Nhi, vừa quan tâm tới cảm xúc của Thẩm Đình Vũ.