*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Râu trên cằm đã mọc lún phún, nhưng anh chỉ có một ý nghĩ là lên giường ngủ
Thẩm Đình Thâm bận xử lý chuyện của Thẩm Đình Vũ nên lâu rồi không được ngủ ngon, đầu óc anh bỗng chốc không nhớ ra Bạch Nhược Y
Anh không để ý rằng mấy ngày qua, Bạch Nhược Y không gọi cho mình cuộc điện thoại nào
Thỉnh thoảng ban đêm, Thẩm Đình Thâm vẫn còn thảo luận với Lộ Trạch về cách giải quyết và những lời khai ở tòa
Khi Lộ Trạch muốn nghỉ ngơi, anh mới nghĩ tới chuyện có cần gọi điện cho Bạch Nhược Y hay không, nhưng mỗi lần nhớ ra thì đã ba bốn giờ sáng rồi
Nghĩ tới việc cả ngày cô không liên lạc với mình, hẳn là3bận việc riêng, Thẩm Đình Thâm chẳng hiểu nổi cảm giác trong lòng mình nữa
Anh rất muốn cô quan tâm, nhưng lại không dám chủ động đòi hỏi.
Đợi Thẩm phu nhân mang trà sâm tới, vừa vào cửa bà đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Thẩm Đình Thâm
“Mẹ mới đi có hai phút mà con ngủ rồi à?” Thẩm phu nhân tưởng Thẩm Đình Thâm giả vờ, bà đặt ly trà lên chiếc bàn cạnh giường, sau đó ngồi xuống, định đỡ anh dậy uống trà rồi ngủ tiếp: “Đây là trà nóng, con uống một hơi hết đi, uống rồi ngủ tiếp.” Đợi đến khi chạm vào người anh, bà mới phát hiện anh rất buồn ngủ, hơn nữa là kiểu ngủ như chết.
Thẩm phu nhân hiếm1khi nhìn con trai ngủ ở khoảng cách gần như vậy
Là một người mẹ, nhìn thấy gương mặt góc cạnh hoàn mỹ của con bỗng dưng thêm mấy phần mỏi mệt, trong lòng bà không khỏi lo âu.
Thẩm phu nhân giúp Thẩm Đình Thâm đắp chăn, đợi anh ngủ thật say, bà mới chuẩn bị rời khỏi
Vừa đứng dậy khỏi giường, bà chợt nghe thấy di động trên bàn anh ngân vang
Thẩm phu nhân tò mò xem thử, trên màn hình hiện tên Bạch Kiến.
Bạch Kiển? Ba của Bạch Nhược Y? Thông gia?
Thẩm phu nhân lại quay đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm ngủ say như chết
Bà do dự một lát rồi quyết định nghe máy thay anh.
Điện thoại vừa kết nối, ba đã nghe thấy giọng nói sốt ruột3của Bạch Kiển: “Thẩm Đình Thâm, mấy hôm nay Bạch Nhược Y có ở bên cạnh cháu không?”
“Tôi không phải Thẩm Đình Thâm.” Thẩm phu nhân nói nhỏ nhẹ: “Mấy ngày qua Thẩm Đình Thâm quá mệt, vừa về nhà đã ngủ rồi
Tôi là mẹ nó.”
Giọng nói bên đầu dây kia ngừng một chút, sau đó nói tiếp, giọng điệu tôn trọng hơn mấy phần: “Hóa ra là Thẩm phu nhân à, thật ngại quá
Tôi không biết Thẩm Đình Thâm ngủ rồi nên mới gọi điện tới.” “Không sao đâu.” Tính tình Thẩm phu nhân rất tốt: “Nghe giọng vừa rồi của ông rất nôn nóng, con bé Bạch Nhược Y bị sao vậy? Có chuyện gì ư?”
“Đã mấy ngày rồi, Nhược Y nhà tôi không tới công ty làm
Con bé3rất ngoan, nếu có chuyện gì nó sẽ nói cho tôi biết trước, không nói thì cũng gửi tin nhắn để tôi yên tâm.” Bạch Kiến rất hiểu con gái
Kể từ hồi ông về nước, mỗi khi Bạch Nhược Y không về nhà liên tục nhiều ngày, cô đều gửi tin nhắn cho ông yên tâm: “Nhưng mấy ngày qua con bé không có tin tức gì cả, tôi gọi điện nó cũng không nghe
Tôi không biết rốt cuộc nó đã đi đâu nên muốn hỏi Thẩm Đình Thâm xem thằng bé có gặp Nhược Y không.”
Thẩm phu nhân cảm thấy chuyện này nghiêm trọng nên lập tức đáp ngay: “Vậy tôi gọi Thẩm Đình Thâm dậy hỏi thử, lát nữa sẽ bảo nó gọi lại cho ông, ông đừng quá9sốt ruột.” “Được, đã làm phiền bà rồi.” Bạch Kiến nói lời khách sáo
Thẩm phu nhân tắt máy rồi xoay người, lay Thẩm Đình Thâm dậy
Không phải bà không lo anh mệt mỏi, dù sao chuyện của Bạch Nhược Y cũng coi như nghiêm trọng
Thẩm Đình Thâm đã quan tâm tới cô, lỡ như cố xảy ra chuyện không hay, Thẩm phu nhân cũng không muốn thấy điều đó.
Bà ra sức lay Thẩm Đình Thâm, thậm chí còn vỗ mạnh vào tay anh, anh mới cau mày từ từ mở mắt.
Cảm giác bị cơn buồn ngủ mãnh liệt lẫn mệt mỏi vây lấy mình, sau khi được ngủ một giấc bình thường quả là giải thoát
Thẩm Đình Thâm chưa hoàn toàn giải thoát mà đã bị người khác lỗi dậy, điều đó khiến tâm trạng anh trở nên buồn bực một cách khó hiểu.
Nhưng khi mở mắt nhìn thấy sắc mặt Thẩm phu nhân giống như “chuyện lớn không hay rồi”, Thẩm Đình Thâm không thể không ép hết cảm xúc trong lòng xuống, bình tĩnh hỏi bà: “Sao vậy mẹ?”
Thẩm phu nhân chỉ tay vào di động và nói: “Vừa rồi chủ Bạch gọi điện tới, hỏi mấy hôm qua con có gặp Bạch Nhược Y không
Ông ấy không liên lạc được nhiều ngày, lo lắng con bé xảy ra chuyện gì
Nếu con gặp rồi thì gọi lại cho ông ấy, đừng để ông ấy lo lắng không yên.” Nghe Thẩm phu nhân nói một tràng, cơn buồn ngủ của Thẩm Đình Thâm bỗng chốc biến mất hẳn
Bởi vì mấy ngày qua anh cũng không thấy bóng dáng Bạch Nhược Y, hơn nữa Bạch Kiển lo lắng như vậy, anh cũng lo cô thật sự xảy ra chuyện.
Thẩm Đình Thâm nhận di động từ Thẩm phu nhân, gọi lại ngay cho Bạch Kiến: “Chú Bạch, chú nói Nhược Y không về nhà nhiều ngày rồi ạ?”
“Phải, nó cũng không tới công ty, có phải nó luôn ở bên cạnh cháu không?” Khi hỏi câu này, chính Bạch Kiển cũng không tin vào khả năng ấy
Nếu Bạch Nhược Y ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm thì không thể không nghe máy
“Không có a.” Thẩm Đình Thâm vừa đáp lời Bạch Kiến, vừa ngồi dậy khỏi giường: “Mấy ngày qua cháu bận việc, nhưng Nhược Y chưa từng đến gặp cháu.” “Vậy...” Bạch Kiến hoảng quá, ông cầm điện thoại mà thấp thỏm không yên: “Nhược Y không ở bên cháu, vậy nó ở đâu chứ? Tại sao chú không liên lạc được thế này?” “Cháu tắt máy trước ạ, để cháu hỏi bạn xem cậu ấy có biết tình hình thế nào không.” Thẩm Đình Thâm không có tâm từ thảo luận giả thiết này nọ với Bạch Kiến, nói xong anh lập tức tắt máy rồi gọi cho Trần Duệ.
Điện thoại mau chóng kết nối, giọng nói bình tĩnh của Trần Duệ truyền tới: “Sao vậy? Chuyện của Thẩm Đình Vũ xử lý ổn chưa?”
“Đã xong rồi, tôi gọi điện tới vì có chuyện khác muốn hỏi cậu.” Thẩm Đình Thâm nói thẳng vào vấn đề, có vẻ sốt ruột
Không đợi Thẩm Đình Thâm nghỉ một hơi, câu nói kế tiếp đã vang lên.
Trần Duệ tưởng anh muốn hỏi thăm Chu Du nên nói trước: “Bây giờ cảm xúc của Chu Dụ không quá ổn định, nếu cậu muốn tới thăm thì đợi một thời gian nữa hãy tính.”
Bây giờ Thẩm Đình Thâm sớm đã mệt rã rời, đầu còn lòng dạ quan tâm Chu Dụ
Anh không vui, cắt ngang lời Trần Duệ: “Không phải Chu Du, là Nhược Y! Ba cô ấy nói mấy ngày qua mất liên lạc, cậu mau điều tra rõ ràng xem tại sao lại thế này!”