Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 594: Ng y thơ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Lộ Trạch bỗng nhiên cười khẽ: “Nhưng tôi có một chỗ khác với những người phụ nữ khác.” “Hả?” Lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y nhướng lên, trong đôi mắt xuất hiện ánh sáng: “Có chỗ nào khác? Cũng là vì cô cùng học chung cấp ba với Thẩm Đình Thâm hay sao?” Lộ Trạch chỉ tay về phía trước mặt Bạch Nhược Y: “Chỗ khác nhau chính là bây giờ Thẩm Đình Thâm cần tôi đến giúp anh ấy xử lý bản án của Thẩm Đình Vũ, vì vậy ý của tôi là, nếu cô không đồng ý rời xa Thẩm Đình Thâm, vậy cô hãy đợi Thẩm Đình Vũ ngồi tù 10 năm đi.”

Ánh mặt trời chiếu vào mái tóc3Bạch Nhược Y, khiến nó thoạt nhìn trong thật óng mượt, hơn nữa ở trên còn có một vòng khác, khiến cả người cô đều tỏa ra khí chất hơn người.

“Nói thật với cô.” Bạch Nhược Y thả lỏng dựa người ra sau, trong lòng cảm thấy Lộ Trạch quá ngây thơ khi uy hiếp cô bằng những lời này: “Tôi và Thẩm Đình Vũ quan hệ cũng không tốt lắm, nên tôi cũng không thèm để ý việc cậu ta phải ngồi tù bao lâu, nếu cô nói không muốn giúp Thẩm Đình Thâm, vậy tùy cô.”

“Cô!” Lộ Trạch không ngờ Bạch Nhược Y lại bình tĩnh như vậy, người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản như dáng vẻ đang biểu1hiện: “Chẳng lẽ cô không để ý đến Thẩm Đình Thâm sao? Thẩm Đình Vũ là em trai anh ấy, anh ấy nhất định không muốn để Thẩm Đình Vũ ngồi từ lâu như vậy đâu.” “Đương nhiên tôi để ý đến Thẩm Đình Thâm rồi.” Bạch Nhược Y thành thật trả lời: “Chứ nếu không bây giờ tôi ở trong Cục Cảnh sát làm gì.” “Nếu cô để ý, vậy nên nghe lời tôi, rời khỏi Thẩm Đình Thâm.” Lộ Trạch hơi nghiêng đầu, tay kia lấy điện thoại trong túi ra: “Nếu cô không đồng ý, hiện tại tôi sẽ đặt vé máy bay xuất ngoại.” “Cứ việc.” Bạch Nhược Y lạnh nhạt, ánh mắt nhìn qua Cục Cảnh sát

“Thật không?” Lộ3Trạch cười, ánh mắt cũng nhìn vào Cục Cảnh sát

Thẩm Đình Thâm mang nụ cười thản nhiên, đi tới chỗ các cô

Nhưng trong đôi mắt hai người phụ nữ, sâu trong ánh mắt Thẩm Đình Thâm là sự mệt mỏi.

Ngay tại lúc Thẩm Đình Thâm đi tới gần chỗ hai người, Lộ Trạch đột nhiên mở miệng nói: “Tôi biết thật ra cô không hề quan tâm Thẩm Đình Thâm, cũng không quan tâm đến sự chết sống của Thẩm Đình Vũ, nhưng tôi nói những lời này ở đây, đợi tôi nói xong cô lại nói có việc muốn đi trước, đã bày tỏ việc cô đã đồng ý với tôi rồi

Nếu cô vẫn luôn không chịu đi, ngày mai tôi sẽ rời3khỏi đây, tuyệt đối không hỏi đến chuyện Thẩm Đình Vũ nữa

Về phần hậu quả, cô tự gánh lấy nhé.”

Lộ Trạch cũng đang đánh cuộc, xem Bạch Nhược Y có đồng ý với lời mình nói hay không.

Lời nói vừa dứt, Thẩm Đình Thâm đã đi tới, lúc tới gần còn nhìn thấy Lộ Trạch đang nói chuyện, trong hai người có vẻ rất vui.

“Anh còn tưởng hai người sẽ ngồi mỗi người một bên chơi điện thoại nữa chứ.” Thẩm Đình Thâm đi tới cạnh Bạch Nhược Y, giơ tay ôm bả vai cô: “Không ngờ hai người còn có thể trò chuyện với nhau, đang nói về gì thế?”

“Nói về anh đó.” Lộ Trạch vui vẻ, ánh mắt không tự chủ liếc9về cánh tay Thẩm Đình Thâm đang đặt trên vai Bạch Nhược Y vài lần: “Sao rồi, ba anh và Cục trưởng đã thương lượng ra được cách nào tốt chưa?” “Chưa.” Thẩm Đình Thâm nhíu mày, nhớ tới lúc nãy cùng mấy người Thẩm Thanh Du bàn luận, nghe thấy Thẩm Thanh Du không ngừng ho khan

Nghĩ đến sức khỏe Thẩm Thanh Du đã không bằng trước kia, gần đây còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại thêm việc Thẩm Đình Vũ ngộ sát Chu Kỳ nên phải ngồi tù.

Ngay cả Thẩm Đình Thâm bình thường có quan hệ không tốt với Thẩm Đình Vũ cũng ăn không ngon, ngủ không yên, chứ đừng nhắc tới hiện tại Thẩm Thanh Du như thế nào.

“Em có cách nào không?” Thẩm Đình Thâm thật sự không có cách nào để giải quyết chuyện Thẩm Đình Vũ, nhưng hiện tại ý nghĩ mọi người đều giống nhau, muốn giảm án thi hành của Thẩm Đình Vũ xuống còn 3 năm tù thôi.

Lại nghĩ tới lúc trước khi Lộ Trạch xử lý bản án, lúc đưa tin nhìn thấy rất rõ trên bản án Thẩm Đình Vũ phiền toái hơn rất nhiều, vì vậy Thẩm Đình Thâm nhìn Lộ Trạch hỏi thăm: “Trừ biện pháp cực đoan mà em nói lúc trước ra, còn có cách nào khác không?”

Lộ Trạch mỉm cười, lơ đãng nhìn thoáng qua Bạch Nhược Y: “Cái này trước không vội, cách thì chắc chắn có, nhưng bây giờ chuyện em muốn là xuất ngoại.” Đột nhiên lại có chuyển biến lớn như vậy khiển Thẩm Đình Thâm trở tay không kịp, đôi mắt đen nhánh nhiều thêm vài phần không vui: “Giờ em xuất ngoại làm gì? Bản án của Thẩm Đình Vũ chẳng lẽ không nắm chắc sao? Nên giờ em muốn chạy ư?”

“Không phải em muốn đi, ở trường luật bên kia em còn có một bản án rất vội, cần em về xử lý.” Lộ Trạch hơi nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ

“Không thể nhờ người khác xử lý giúp sao?” Thẩm Đình Thâm rất rõ bây giờ người có thể giúp đỡ Thẩm Đình Vũ, chỉ có Lộ Trạch, đương nhiên sẽ không để Lộ Trạch rời đi: “Không phải em mới về nước sao? Hơn nữa chuyện của Thẩm Đình Vũ, tôi thật sự chỉ có thể làm phiền em thôi.”

Thẩm Đình Thâm nói xong những lời này, trong mắt đầy vẻ chân thành cùng thỉnh cầu

Bạch Nhược Y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Đình Thâm, cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra Thẩm Đình Thâm sẽ có dáng vẻ này

Lúc trước có đôi khi Thẩm Đình Thâm cũng sẽ cầu xin Bạch Nhược Y trở về bên mình, nhưng đó chỉ là những hành động của cặp tình nhân thôi, vậy mà giờ Thẩm Đình Thâm lại bày ra dáng vẻ này, khiến Bạch Nhược Y thấy thật đau lòng

Anh rõ ràng là người ưu tú như vậy, vì sao phải đi cầu xin người khác chứ.

Ánh mắt Lộ Trạch lơ đãng nhìn đến Bạch Nhược Y, trong nháy mắt hai người nhìn nhau, Bạch Nhược Y nhìn thấy được vẻ cao ngạo từ trong đôi mắt Lộ Trạch

Hiển nhiên, Thẩm Đình Thâm thật sự cần sự giúp đỡ của Lộ Trạch, mà Bạch Nhược Y ngoại trừ ngồi không cùng với Thẩm Đình Thâm, thì cái gì cũng không làm được

“Nhưng bản án kia thật sự rất quan trọng, có quan hệ đến tiền đồ tương lai của em.” Lộ Trạch khó xử nói: “Em vốn nghĩ vụ án này có thể trì hoãn, nên mới về giúp anh xử lý chuyện của Thẩm Đình Vũ, nhưng vừa nãy lại có điện thoại gọi tới, bảo em mau trở về

Thẩm Đình Thâm, anh cũng biết giấc mơ của em là gì mà.”

Ý của cô ta đã rất rõ ràng, tuy cô ta muốn giúp Thẩm Đình Thâm nhưng cũng không thể vì bạn bè mà làm mai một tiền đồ của mình được.

Thẩm Đình Thâm là một người hiểu chuyện, anh nhất định sẽ không miễn cưỡng người khác giúp mình: “Vậy..

không có cách thứ hai sao?”

Chỉ có Bạch Nhược Y biết rõ, tất cả lời Lộ Trạch nói chẳng qua chỉ là cái cớ.

Lộ Trạch đang ép Bạch Nhược Y rời khỏi Thẩm Đình Thâm mà thôi, thấy vẻ tuyệt vọng của Thẩm Đình Thâm, cô trừng mắt nhìn chằm chằm Lộ Trạch.