Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 579: Xử lý tranh chấp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Còn bên ngoài phòng tắm, điện thoại di động trên giường vang lên

Đã kêu 5,6 lần, màn hình di động vẫn sáng và đang hiển thị số của Trần Học Hạo.

Bến đầu dây kia, Trần Học Hạo đang ở bệnh viện, bị đám thanh niên uống rượu đêm hôm qua vây xung quanh, họ đều là những người đi cùng với Lục Nhi.

Hiện tại tình hình của Lục Nhi rất căng thẳng, bác sĩ nói chỉ có thể thành người thực vật

Cho nên những thanh niên đó đã báo cảnh sát

Cảnh sát đã đến lấy bằng ghi hình của quán bar, sau đó tới bệnh viện, đang chờ kết quả phẫu thuật của Lục Nhi.

“Anh mau gọi đương sự tới đây đi.”3Hai cảnh sát đứng bên cạnh Trần Học Hạo, mỗi người một bên, hình như họ sợ Trần Học Hạo sẽ chạy mất vậy.

Trần Học Hạo vô cùng bất đắc dĩ, giơ điện thoại lên: “Tôi đang gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy không nghe, có lẽ là say rượu còn chưa tỉnh.”

“Anh ta không có người thân nào khác sao? Gọi điện thoại cho người nhà anh ta tới cũng được.” Thái độ của cảnh sát vẫn rất lịch sự, cũng bởi vì có cảnh sát ở đây nên đám người Lục Nhi mới không nói gì

Trần Học Hạo thở dài, lấy di động xem đi xem lại, cuối cùng dừng lại ở tên Thẩm Đình Thâm.

Do dự một1lúc, cảnh sát đứng bên cạnh gã nhìn thấy, chỉ vào điện thoại của gã rồi nói: “Thẩm Đình Thâm không phải là người thân của Thẩm Đình Vũ sao? Tên không khác nhau gì, chắc là anh em phải không?” “Việc này...” Trần Học Hạo vô cùng khó xử, gã cũng biết quan hệ giữa anh em Thẩm Đình Vũ không tốt cho lắm, Thẩm Đình Thâm chắc chắn rất hận Thẩm Đình Vũ, làm sao có thể xử lý chuyện của cậu ta được chứ: “Quan hệ của họ không tốt..

Ô! Anh làm gì đó!”

Trần Học Hạo còn chưa nói xong, cảnh sát đứng bên cạnh gã đã ấn vào nút gọi.

Trần Học Hạo định tắt điện thoại đi thì3Thẩm Đình Thâm đã nghe điện thoại một cách nhanh chóng, lạnh lẽo nhưng lại mang về nhẫn nhịn: “Chuyện gì thế?”

“A...” Trần Học Hạo cầm điện thoại như cần phải củ khoai nóng, lúc này không biết nên nói thế nào với Thẩm Đình Thâm

Cảnh sát thấy vậy bèn lấy điện thoại trong tay Trần Học Hạo: “Chào anh, anh là người nhà của Thẩm Đình Vũ đúng không? Tôi là cảnh sát Đông Trạm ở thành phố H.” Ở đầu dây bên kia Thẩm Đình Thâm đang lái xe, Bạch Nhược Y đang ngồi ở ghế phụ lái cũng có thể nghe được giọng nói trong điện thoại

“Sao thế? Nó lại gây ra chuyện gì sao?” Thẩm Đình Thâm vô3cùng lạnh lùng, có ý định tắt điện thoại.

“Là như thế này, đêm qua anh ta uống rượu ở trong quán bar, lấy chai rượu đập đầu người khác, nạn nhân còn đang cấp cứu trong bệnh viện, nhưng lại không thể liên lạc được với Thẩm Đình Vũ, nên chúng tôi mới liên hệ với anh, hi vọng anh có thể tới bệnh viện xử lý chuyện này.” Cảnh sát nói với giọng vô cùng lạnh nhạt, đàng hoàng chững chạc

“Tôi và Thẩm Đình Vũ không có quan hệ gì.” Thẩm Đình Thâm nói một cách lạnh lùng: “Các anh tìm người khác đi.”

Nói xong Thẩm Đình Thâm định tắt điện thoại, Bạch Nhược Y lại đi trước một bước, hỏi9người trong điện thoại: “Bệnh viện nào vậy? Chúng tôi sẽ tới ngay.”

“Ở Bệnh viện Nhân dân Đông Trạm.” Cảnh sát nói cụ thể, chỉ hi vọng có người tới xử lý vụ việc.

Hơn nữa, họ cũng đã bàn bạc với gia đình của Lục Nhi, người nhà Lục Nhi có thể bình an ra khỏi phòng phẫu thuật thì chỉ cần Thẩm Đình Vũ bồi thường đúng luật là không sao hết.

Cũng có thể tính là dễ nói chuyện, cho nên cảnh sát cũng mong nhanh chóng kết thúc chuyện này.

“Được, chúng tôi tới ngay.” Bạch Nhược Y đáp lại, sau đó tắt điện thoại

“Em làm gì thế?” Thẩm Đình Thâm khẽ nhíu mày: “Lo chuyện của nó làm gì? Cố Thần Trạch đã hẹn chỗ rồi, chỉ đợi chúng ta tới là đi thôi.”

“Cũng thuận đường chúng ta định đi, là Bệnh viện Nhân dân Đông Trạm

Xử lý cho xong đi, cũng không mất quá nhiều thời gian mà.” Bạch Nhược Y cười nói, cô cũng không phải là thánh mẫu

Từ sau đêm bị Thẩm Đình Vũ vứt lại trên đường, cô vẫn muốn hàn gắn tình cảm anh em họ nên đã nghỉ hơi nhiều: “Hơn nữa anh nghĩ chút đi, không phải cảnh sát không tìm thấy Thẩm Đình Vũ nên mới gọi cho anh sao? Nếu như anh không đi, họ sẽ gọi cho ba anh, vậy thì biết làm thế nào? Chẳng lẽ anh muốn ba anh biết chuyện của Thẩm Đình Vũ rồi tức giận đến đau khổ sao?”

Cô nhắc đến Thẩm Thanh Du khiến lông mày của Thẩm Đình Thâm cau lại: “Thật là phiền phức.” Cuối cùng anh cũng nghe lời Bạch Nhược Y, đi một chuyển tới Bệnh viện Nhân dân

Trần Học Hạo đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, thấy Thẩm Đình Thâm tới thì hơi lo lắng: “Anh tới rồi sao”

“Người nhà họ đâu?” Thẩm Đình Thâm không thèm nhìn Trần Học Hạo, đi tới bên cạnh cảnh sát, hỏi một cách bình tĩnh.

Cảnh sát chỉ vào một đôi vợ chồng, hai vợ chồng cũng vô cùng nhã nhặn, đều đeo kính

Khó có thể tưởng tượng nổi Lục Nhi lại là con họ, khác biệt quá lớn

Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y đi tới trước mặt họ, Thẩm Đình Thâm lịch sự cúi đầu chào họ: “Xin chào, tôi là anh trai của Thẩm Đình Vũ, về việc làm ngu xuẩn của nó, tôi thật sự xin lỗi.” Người chồng đứng dậy, khẽ gật đầu với Thẩm Đình Thâm, nhìn anh từ trên xuống dưới, nhìn cung cách của anh cũng có vẻ là người biết nói lý lẽ

“Lục Nhi nhà tôi cũng không phải loại tốt đẹp gì, có lẽ do chúng đã uống quá nhiều rượu nên mới đến nông nỗi này.” Người đàn ông trung niên rất thấu tình đạt lý, có lẽ đã quen với việc Lục Nhi bị như vậy: “Vừa nãy y tá nói, ca phẫu thuật của Lục Nhi rất thành công, không để lại di chứng gì, chỉ cần cậu hỗ trợ thêm tiền nằm viện nữa là được.” “Hoặc chí ít là bồi thường chút tiền tổn thất tinh thần.” Người phụ nữ cũng đứng lên, nhưng không có ý muốn lừa Thẩm Đình Thâm, nên giọng điệu giống như đang đưa ra đề nghị vậy

Cảnh sát đứng bên cạnh vô cùng thán phục, thật sự chưa từng thấy vụ tranh chấp nào lại được giải quyết dễ dàng đến thế.

“Không sao, số tiền cần bồi thường tôi sẽ không thiếu một xu.” Thẩm Đình Thâm lấy điện thoại ra: “Cho tôi số tài khoản của hai người, cần bao nhiêu tôi sẽ chuyển cho hai người bấy nhiêu.” “Được.” Người phụ nữ khẽ cười, thầm nghĩ Thẩm Đình Thâm có thể nói vậy thì dễ xử lý rồi

Cảnh sát thấy vậy cũng lấy tờ đơn: “Vậy hai bên đã có thể xử lý như vậy, thì cùng ký tên để chúng tôi về bàn giao vụ việc.” “Được, làm phiền anh rồi, đồng chí cảnh sát.” Người đàn ông vỗ vào vai của cảnh sát.

“Không sao cả.”