*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Y cũng không hỏi tình hình công ty anh quá nhiều, bởi vì cô cảm thấy mình hỏi sẽ không hay cho lắm, càng hỏi càng tạo thêm áp lực cho anh.
Cô vừa lo cho an nguy của Thẩm Đình Thâm, vừa chú ý xe cộ trên đường, cố hết sức lái xe cho mau.
Đợi khi cô đến nơi thì phát hiện có hai chiếc xe đã dừng trước cổng biệt thự nhà anh
Một chiếc của Cố Thần Trạch, một chiếc của Trần Duệ
Bọn họ cũng tới rồi
Bạch Nhược Y xuống xe, đi tới trước cổng thì thấy hai người họ đều đang đứng đó, Trần Duệ không ngừng ẩn chuông cửa.
Cố Thần Trạch với Chu Dụ đứng đằng sau
Thấy Bạch Nhược Y cũng tới rồi, ánh mắt Chu Dụ trở nên sáng ngời
Cô ta bước tới nắm chặt tay cô: “Cuối cùng cô3cũng đến, cô có chìa khóa nhà Thẩm Đình Thâm không?”
“Mọi người đều xem tin tức rồi ư?” Bạch Nhược Y vừa bị Chu Du kéo đi, vừa hỏi
“Phải, cũng không biết rốt cuộc tại sao doanh nghiệp Thẩm thị lại thành thế này, đột ngột thay đổi Tổng giám đốc, đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng.” Trần Duệ ngừng ấn chuông, quay qua nói với Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y đứng trước cổng biệt thự, vươn tay ấn chuông cửa
“Ba người bọn tôi đứng ngoài này hơn mười phút, ấn chuông nhiều lắm rồi, suýt nữa làm hỏng nó luôn nhưng bên trong vẫn không có phản ứng.” Trần Duệ khuyên Bạch Nhược Y hay là thôi đi, đừng ấn chuông nữa.
“Vậy mọi người chờ tôi một lát, tôi nhảy cửa sổ từ nhà bếp vào, sau đó tôi mở cổng cho.”1Bạch Nhược Y xem như ngựa quen đường cũ với biệt thự nhà Thẩm Đình Thâm
Dứt lời, cô lách ra sau biệt thự, nhảy cửa sổ từ nhà bếp vào
Biệt thự to như vậy mà bốn bề vắng lặng, quản gia vốn ở nhà mọi ngày cũng không có mặt ở đây.
Hẳn là Thẩm Đình Thâm ép người ta nghỉ phép, do những lúc tâm trạng không tốt, anh thích ở một mình hơn.
Bây giờ Bạch Nhược Y không quan tâm chuyện anh có muốn gặp mọi người hay không, cô chỉ biết đám người Cố Thần Trạch, Trần Duệ lo lắng cho anh
Vì vậy cô không hề nghĩ ngợi mà mở cổng ngay để bọn họ vào đây.
“Có lẽ anh ấy ở trong phòng, chúng ta đi thôi.” Bạch Nhược Y kéo hết cửa chính ra, ánh nắng bên ngoài bỗng chốc chiếu sáng phòng3khách, mang lại sức sống cho căn biệt thự tĩnh lặng.
Tiếng bước chân lên lầu liên tục của mấy người họ đặc biệt chói tai, Bạch Nhược Y khẽ đẩy cửa phòng Thẩm Đình Thâm ra.
Bọn họ trông thấy Thẩm Đình Thâm nằm trên giường, anh đang vùi mặt xuống đó, chắc là vừa rồi bị tiếng chuông cửa ầm ĩ nên mới thành như vậy.
Đám người đứng ngoài cửa nhìn nhau, không ai dám qua đó trước để gọi Thẩm Đình Thâm dậy.
Những lúc thế này, Bạch Nhược Y hiểu rõ sứ mệnh của mình
Cô quay đầu nhìn thoáng qua ba người đằng sau rồi hít một hơi thật sâu, trên trán đầy vẻ lo lắng, bước tới bên giường Thẩm Đình Thâm
Bạch Nhược Y kéo chiếc gối trên mặt anh, kế đó nhìn thấy gương mặt tuấn tú - bởi vì động tác của3cô nên mới tỉnh lại và đang từ từ mở mắt.
“Đình Thâm.” Bạch Nhược Y khẽ gọi một câu: “Anh..
vẫn ổn chứ?”
Thẩm Đình Thâm ngồi dậy trên giường, hé mắt nhìn ba người ngoài cửa, cười như không cười rồi phàn nàn: “Khó khăn lắm tôi mới không cần đi làm mà các người còn chế giễu, ngay cả một giấc ngủ ngon cũng chẳng ngủ được.”
Thấy Thẩm Đình Thâm còn tâm trạng nói đùa, đám người lo âu cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm
Bọn họ đi tới bên giường anh
“Chúng tôi chẳng lo cho cậu đâu, chỉ sợ thằng nhóc nhà cậu chịu không nổi đả kích rồi ở nhà tìm chết!”
“Trần Duệ, anh nói chuyện bớt khẩu nghiệp được không?” Chu Dụ trợn mắt nhìn Trần Duệ, tên này nói năng chẳng xuôi tại chút nào! Dù bây giờ thoạt nhìn Thẩm Đình9Thâm không quá suy sụp tinh thần, nhưng chắc chắn trong lòng người ta không vui, sao có thể đùa như vậy
Trong số ba người, Cố Thần Trạch vẫn thực tế hơn
Anh ta đi qua, chuyện trước hết là đưa tay thăm dò trán Thẩm Đình Thâm, xem trạng thái cơ thể của bạn mình
Thẩm Đình Thâm nhanh nhẹn nghiêng đầu qua, né tránh bàn tay Cố Thần Trạch, đồng thời tiện tay cầm gối ném vào người anh ta: “Có phải cậu làm bác sĩ quen rồi nên mắc bệnh nghề nghiệp không hả, thấy người ta ngủ trên giường là muốn giơ tay khám bệnh?” “Người bình thường tôi chẳng thèm khám cho đâu, cậu đúng là không biết tốt xấu.” Cố Thần Trạch đưa tay đỡ gối, ánh mắt âm thầm quan sát thần thái của Thẩm Đình Thâm, thoạt nhìn không tệ, dáng vẻ cũng không quá suy sụp chán nản.
Thẩm Đình Thâm dựa vào đầu giường, lười biếng ngáp một cái, chẳng hề ưu sầu vì chuyện công ty: “Vừa khéo mấy cậu tới đây, hay là mọi người xin nghỉ phép, cùng nhau lên núi cắm trại đi.” “Được, dù sao lúc nào tôi cũng rảnh, đúng lúc có thể đưa Hạ Tình Thiên đi theo, khà khà.” Trần Duệ rất tích cực với mấy chuyện đi chơi.
“Cậu coi cậu kia, mở miệng là gọi Hạ Tình Thiên, mười phần thể nỗ*.” Cố Thần Trạch khinh thường trợn mắt với Trần Duệ, sau đó nói tiếp: “Công ty tôi cũng không có chuyện gì, có thể đi được bất cứ lúc nào.”
(*) Thế nô: Nô lệ của vợ.
“Tôi cũng rảnh.” Chu Du đã rất lâu không tới công ty làm, suốt ngày rảnh rỗi ở nhà tiêu tiền của Cố Thần Trạch
Ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ và chim sẻ hót líu lo trên cành, tất cả đều tượng trưng cho mùa xuân đến
Đây là thời điểm tốt để ra ngoài dạo chơi.
Thế nhưng Bạch Nhược Y ngồi bên cạnh Thẩm Đình Thâm, gương mặt mang theo ý cười của anh phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của cô, nơi đáy mắt có sự khó chịu không nói nên lời.
Cô thà nhìn thấy anh suy sụp tinh thần, ít ra anh có thể phát tiết tất cả cảm xúc trong mình
Nhưng anh lại cố ý tỏ thái độ chẳng hề gì, khiến cô đau lòng không thôi
Mặc dù Thẩm Đình Thâm luôn miệng bàn với Cố Thần Trạch và Trần Duệ xem nên đi đâu chơi mới vui, nhưng bàn tay dưới lớp chăn lại đột ngột nắm lấy tay Bạch Nhược Y.
Thẩm Đình Thâm không quay mặt qua, không nhìn Bạch Nhược Y nhưng tay anh lại dùng sức nắm chặt khiển mu bàn tay trắng trẻo nõn nà của cô hiện lên vết đỏ.
Cảm giác đau từ tay truyền lên đầu, suýt chút nữa làm Bạch Nhược Y ứa nước mắt, đồng thời khiến cõi lòng lo lắng của cô cuối cùng có chỗ dựa.
Hẳn là anh rất khó chịu nhưng không muốn để đám người Cố Thần Trạch biết, vì vậy anh mới ra sức nắm chặt tay mình, để mình có thể cảm nhận nỗi đau đớn trong lòng anh.
Đình Thâm, em ở đây này
Anh đau thì nói với em đi, em muốn san sẻ cùng anh
“Được, vậy thì quyết định thể nhé
Mọi người về nhà thu dọn một chút, chiều nay chúng ta xuất phát đi dã lĩnh*!” Trần Duệ hào hứng nói với mặt mày hớn hở, dường như mọi người đều đã quên công ty Thẩm Đình Thâm gặp chuyện.
(*) Dã lĩnh: Hoang sơn dã lĩnh, chỉ nơi núi non trùng điệp hoang vắng, có rất ít người qua lại.