*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho nên Bạch Nhược Y không nghĩ nhiều, mở miệng nói, “Xuống xe.”
“Cái gì?” Thẩm Đình Vũ rõ ràng đã nghe thấy Bạch Nhược Y đang nói cái gì, cậu ta nhìn hoàn cảnh xung quanh
Nơi này là con đường duy nhất đến khu vực thành thị, nhưng vì còn ở ngoại thành, nên hoàn toàn không có người nào
Tỷ lệ tội phạm vẫn còn rất cao, cho nên Thẩm Đình Vũ cho Bạch Nhược Y cơ hội nói lại một lần nữa
“Tôi nói tôi muốn xuống xe!” Bạch Nhược Y thật sự không chịu nổi thứ người như Thẩm Đình Vũ, cảm thấy ở với cậu ta một giây cũng có thể làm cho mình sinh lòng ghét bỏ
“Nếu xuống xe ở đây, tôi không chắc chắn cô có thể chờ được xe.” Mặc dù3ngoài miệng Thẩm Đình Vũ nói như vậy, nhưng cậu ta vẫn ngừng xe lại bên đường
“Không cần anh quan tâm.” Thái độ của Bạch Nhược Y kiên quyết
Thẩm Đình Vũ theo ý của cô, dừng lại để cho Bạch Nhược Y xuống xe
Bạch Nhược Y mới vừa xuống xe không bao lâu, chiếc xe màu bạc của Thẩm Đình Vũ đã lướt đi ở trong đêm đen như một làn khói
Còn Bạch Nhược Y đứng tại chỗ, bị gió đêm thổi vào mặt
Cô đứng ngay giữa đường, giương mắt nhìn lên toàn bộ đèn đường bên cạnh đều hỏng rồi, đường tối đen, chỉ có bầu trời còn có vài vì sao cô đơn giúp cô soi đường
Những nơi này cách khu vực thành thị cũng không xa, mắt thường cũng có thể thấy sự1phồn hoa bên trong thành phố H, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, những ánh đèn nhiều màu rực rỡ, giống như lâu đài dưới biển
Đối lập rõ ràng với nơi Bạch Nhược Y đang đứng
Dù sao cũng không có xe, Bạch Nhược Y chỉ đành đi bộ khoảng mười mấy phút vào thành phố, đón xe đi về
Cô thở dài, dựng cổ áo trên người, cổ cũng rụt vào, đi trên con đường không có một bóng người
Đi khoảng gần mười phút, Bạch Nhược Y mới nhận ra hình như mình quá ngây thơ rồi
Thành phố H trước mắt hoàn toàn không vì mình đi mười phút mà gần hơn một chút xíu nào.
Thành phố H hoa lệ vẫn xa xôi như vậy, còn Bạch Nhược Y quanh năm ít vận động, đi nhiều vài3bước cũng thở hổn hển đến không chịu được.
Thậm chí cô bắt đầu hối hận tại sao lại cãi nhau với Thẩm Đình Vũ, tại sao phải tranh thắng thua một câu, nếu nhịn thêm một lát, khi đến thành phố H mới xuống xe không được sao?
Bây giờ cô một mình đi trên đường tối đen, cũng không biết khi nào thì đến.
Cô muốn gọi điện thoại cho Thẩm Đình Thâm, nhưng sợ Thẩm Đình Thám lại gấp gáp chạy tới, dù sao cô cũng biết bây giờ Thẩm Thanh Du đang bàn luận với Thẩm Đình Thâm, nếu điện thoại làm phiền anh thì có vẻ không tốt lắm.
Nhật Bản, bên trong sân một trấn nhỏ.
Sân này có diện tích gấp bốn năm lần nhà người bình thường, trong sân là nhiều loài cây3xanh biếc cao thấp không giống nhau, được người làm vườn tỉ mỉ cắt sửa
Trong hậu đình có một ao cá lớn, nước bên trong trong suốt thấy đáy, trong ao có trồng một vài loài cây như hoa sen rêu xanh biếc
Nơi bóng râm còn có thể nhìn thấy những chú cá đỏ, đỏ đen, đỏ trắng bơi xen kẽ thành đoàn
Trên mặt ao phản chiếu bóng dáng một người mặc trang phục truyền thống của Nhật, nhìn là có thể thấy người đàn ông đó đang cầm thức ăn cho cá, ném vào trong ao.
Người đàn ông này mặt mũi hung ác, ánh mắt lạnh lùng, số tuổi ước chừng gần 50, đang độ trung niên
“Còn chưa có tin tức của con gái sao?” Giọng nói của người đàn ông đặc biệt trầm lắng9và khàn khàn, lại mang theo một chút lực đe doạ.
Không giống như lực đe doạ trong giọng nói của những thương nhân như Thẩm Thanh Du, giọng nói của ông ta làm cho người ta thấy bị uy hiếp hơn nữa, giống như bạn không cẩn thận nói thêm một câu, ông ta lập tức đột nhiên đưa tay cho bạn một cái tát.
“Đã tra được ban đầu phu nhân ôm cô chủ đi tới nơi nào.” Câu trả lời được truyền tới từ gian phòng đối diện hồ cá, tất cả cửa phòng đều kéo ra, dễ dàng thấy người đàn ông đang cho cá ăn bên cạnh hồ.
Giữa phòng đặt một bàn trà, phía trên trà cụ vẫn còn đang bốc khói trắng, người đàn ông ngồi ở bên cạnh bàn mặc một bộ vest, áo sơ mi trắng cà vạt đen, trên vest không có bất kỳ vết nhăn
Anh ta là trinh thám của Trung Quốc, từng hợp tác với Trần Duệ rất nhiều lần
Là ngài Đẳng Y cố tình mới để tra tung tích của Bạch Nhược Y
“Ừ, vậy để tôi gọi A Tam mang một số người theo anh đến Trung Quốc, mang con gái trở về.” Đằng Y ném tất cả thức ăn cho cá vào trong ao, đám cá chép trong ao lập tức nhảy lên nhận thức ăn
“Ừ, đừng mang quá nhiều, dù sao với thân phận của các ông, chúng ta cùng nhau đến Trung Quốc có thể sẽ gặp một chút phiền phức với hải quan.” Đào Thành đeo một cái mắt kiếng viền bạc, cằm thon nhọn, lộ ra vẻ khôn khéo
“Ừ, tôi gọi vài người là được.” Đằng Y đi tới mép bàn, xếp bằng ngồi xuống, ánh mắt hơi híp, “Ngài Đào, tôi quen anh cũng đã nhiều năm, vì chuyện của con gái tôi anh cũng phí không ít tâm tư
Nhưng bây giờ tập đoàn tài chính trên tay tôi có tình huống thế nào anh cũng thấy đấy, phía dưới tôi có ba con trai, sáu con gái, ba con trai đã sớm giúp tối quản lý chuyện của tập đoàn tài chính
Bốn con gái lớn cũng vì tập đoàn tài chính mà chia nhau gả đến mấy tập đoàn tài chính đối tác
Bây giờ đối tác quan trọng nhất có ý muốn kết thống gia, nhưng bây giờ tôi chỉ có một con gái nhỏ sáu tuổi ở nhà, không thể nào để nó đi liền hôn
Cho nên tôi muốn phiền anh lần nữa, nhanh chóng giúp tôi đưa con gái ở Trung Quốc về, sau đó liền hôn với đối tác.” “Ừ.” Bây giờ Đào Thành đã biết tung tích của Bạch Nhược Y, chỉ là cảm thấy nếu trực tiếp mạng Bạch Nhược Y từ Trung Quốc về, hình như có chút không tốt lắm, cho nên vẫn kéo dài mãi, “Ngài Đằng, nếu như con gái của ngài không muốn trở về thì làm sao bây giờ?” Đằng Y khẽ cười, giống như nghe thấy một chuyện tiếu lâm, “Dựa vào tài lực của nhà tôi, ai không muốn làm con gái của tôi chứ? Sao nó có thể không muốn trở lại?” “Nhưng theo tôi điều tra, con gái của ngài cũng không giống như để ý chuyện tài lực như vậy, tình cảm của cô ấy và ba nuôi cũng rất tốt.”
“Cho nên chẳng phải tôi bảo A Tam với anh cùng đi Trung Quốc sao? Nó không muốn trở về thì dù trói cũng phải trói nó về.” Đẳng Y nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Còn nữa nói rõ ràng với ba nuôi của nó, nó sẽ không trở lại Trung Quốc nữa, cho ba nuôi nó một khoản tiền, cũng coi là cảm ơn ông ta giúp tôi nuôi con gái lớn.”
“Ừ.” Hai tay Đào Thành đặt trên đầu gối, “Vậy việc này không nên chậm trễ, bây giờ tôi lập tức xuất phát đi Trung Quốc đây.” “Được.” Đằng Y hài lòng gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho A Tam, dùng tiếng Nhật căn dặn
Chờ Đào Thành ra khỏi nhà lớn của Đằng Y thì liền thấy vài người đàn ông hói đầu đi tới.