*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn hôm nay đúng lúc Bạch Nhược Y cũng có mặt, nghe thấy màn đối thoại của Thẩm Đình Thâm và Thẩm Đình Vũ, thời cơ tốt như vậy thì có thể đề cập với Thẩm Đình Thâm, bên công ty của Thẩm Đình Thâm quả thật thiếu tiền, rõ ràng mọi người đều không có cách để đào ra tiến được ngay.
Lúc nói những lời này, Bạch Nhược Y cố gắng nói chuyện với giọng điệu rất nhẹ, tựa như đang nói về một chuyện rất bình thường vậy, “Thật đấy, hình như Cố Thần Trạch đã dùng giá hữu nghị để trả lại Bạch thị vào tay em, không tiêu bao nhiêu tiền cả.”
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Đình Thâm khẽ rủ xuống, anh đương nhiên biết Bạch Nhược Y3mua lại Bạch thị không tốn quá nhiều tiền.
Bởi vì phần lớn số tiền thu mua đều do Thẩm Đình Thâm trả hộ cô.
“Đừng ngốc.” Thẩm Đình Thâm ôm Bạch Nhược Y vào lòng, “Em có tâm ý này anh đã cảm động lắm rồi, món tiền đó quá quan trọng với em, anh sẽ không dùng đâu.” Bạch Nhược Y vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của Thẩm Đình Thâm, trừng Thẩm Đình Thâm với vẻ không phục, “Em không cần anh cảm động, em chỉ giúp anh giải quyết vấn đề thôi.”
“Đây là chuyện của công ty anh, không cần em giúp.” Thẩm Đình Thâm nhắc lại suy nghĩ của mình một lần nữa, “Đã nghe hiểu chưa?” Bạch Nhược Y bĩu môi, hậm hực lắc đầu, “Không hiểu, tại sao1chuyện của công ty anh thì em không thể giúp? Em là bạn gái của anh cơ mà! Với lại không phải anh vẫn luôn muốn tái hôn với em sao?” Nghe đến đây, đôi mắt Thẩm Đình Thâm chợt lóe sáng, có điều đã mau chóng tối đi
Quả thật, nghe thấy Bạch Nhược Y chủ động nhắc đến chuyện tái hôn, Thẩm Đình Thâm rất vui
Nhưng Thẩm Đình Thâm bây giờ lấy gì để tái hôn với Bạch Nhược Y?
“Em không cần nói thêm nữa.” Thẩm Đình Thâm vẫn cố chấp như trước, anh nghiêng người, thậm chí không muốn nhìn vào đôi mắt lo lắng cho mình của Bạch Nhược Y, “Anh sẽ không động vào tiền của em, em đừng có suy nghĩ này nữa.” “Tại sao chứ!” Bạch Nhược3Y không hiểu, không biết tại sao Thẩm Đình Thâm lại kháng cự tiền của mình như thế, cô đi đến trước mặt Thẩm Đình Thâm.
Song Thẩm Đình Thâm lại nghiêng người, cứ không muốn mặt đối mặt với Bạch Nhược Y
Còn Bạch Nhược Y cũng dịch hai bước, lại đứng trước mặt anh, lần này cô vươn tay túm phần áo trước ngực Thẩm Định Thâm, “Thẩm Định Thâm, anh cũng biết món tiền mẹ em cho em vốn dùng làm của hồi môn cho nhà chồng của em
Hơn nữa anh cũng từng nói anh định tái hôn với em, vậy món tiền mẹ cho em dùng cho anh cũng là chuyện đương nhiên mà!”
“Tiền mẹ em cho em chỉ là để bảo đảm sức khỏe sau này của em, em không3nên cho bất cứ ai cả.” Thẩm Đình Thâm nhíu mày, nghiêm túc sửa lời Bạch Nhược Y.
“Đây là tiền của em!” Bạch Nhược Y đã đâm khó chịu với sự cố chấp của Thẩm Đình Thâm
Cô không hiểu tại sao Thẩm Đình Thâm lại kháng cự sự giúp đỡ của mình như thế, chẳng lẽ trong lòng Thẩm Đình Thâm, trước giờ chưa từng coi mình thành đối tượng có thể cùng chung hoạn nạn? “Tiền của em, em muốn dùng thể nào thì dùng, em muốn cho anh!” Bạch Nhược Y nói rõ từng chữ từng câu, nói xong lại phát hiện hình như chẳng hiểu sao mình tức giận, cô trợn mắt, cười bất lực, “Người ta thì nghĩ đủ cách để lấy được tiền của em, anh thì hay9rồi, sống chết không nhận
Thời buổi này, cho tiền cũng rắc rối như vậy hả?”
Thẩm Đình Thâm biết Bạch Nhược Y đã hơi không kiên nhẫn nữa, anh thật sự không muốn khiến cô không vui.
Anh cũng biết Bạch Nhược Y sẵn sàng giúp mình là vì Bạch Nhược Y thích mình, anh thấy rất vui vì mình có thể nhận được sự yêu thích thật lòng của cô
Nhưng anh không vượt qua được cửa ải này của mình, không thể cầm tiền của Bạch Nhược Y
“Chúng mình không nói về chuyện này nữa được không?” “Không!” Đổi mày mảnh của Bạch Nhược Y nhíu chặt lại, “Thẩm Đình Thâm, lúc trước không phải anh vẫn luôn muốn tái hôn với em sao? Chẳng lẽ bây giờ anh không muốn nữa?”
Thẩm Đình Thâm gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Muốn, mà cũng không muốn
Anh đương nhiên muốn tái hôn với Bạch Nhược Y, nhưng anh của bây giờ lấy gì để tái hôn với cô đây!
Tâm tư của Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y đều hiểu, cô sốt ruột giậm chân, “Thẩm Đình Thâm! Thứ em thích là con người anh chứ không phải công ty Thẩm thị của anh, nói một câu khó nghe thì dù bây giờ Thẩm thị của bọn anh sụp đổ, em cũng sẽ ở bên anh
Cho nên anh cầm tiền của em chẳng sao cả! Hồi năm ngoái, không phải anh nói thứ của anh là của em đấy sao! Nếu Thấm thị là của anh, vậy thì cũng là của em, bây giờ Thẩm thị gặp vấn đề, em lấy tiến ra không phải rất bình thường hay sao?”
Thẩm Đình Thâm nhìn dáng vẻ xù lông của Bạch Nhược Y, không nhịn được mà cong môi cười, giơ tay vuốt tóc cô
Bạch Nhược Y cáu kỉnh gạt tay Thẩm Đình Thâm ra, cô nghiêm túc bàn bạc vấn đề với anh như thế, vậy mà anh lại còn cười nữa!
“Thẩm Đình Thâm!” Bạch Nhược Y bực bội trừng Thẩm Đình Thâm, “Có phải bây giờ anh không muốn tái hôn với em nữa đúng không! Đúng không? Trả lời em!”
“Đừng làm loạn nữa được không?” Đáy mắt Thẩm Đình Thâm đều là vẻ chiều chuộng, mang theo chút rầu rĩ bất lực, “Em biết là anh yêu em
Anh biết em cũng yêu anh, cho nên muốn giúp anh giải quyết vấn đề của công ty
Nhưng anh không thể dùng tiền của em.”
“Tại sao chứ?” Bạch Nhược Y thật sự không hiểu, “Tại sao anh không thể dùng tiền của em? Em nói với anh nhiều như thế, anh vẫn cảm thấy em đang làm loạn ư?” “Anh hy vọng em ở bên anh là muốn em ở bên anh không lo không nghĩ, anh muốn dành cho em mọi thứ tốt trên đời.” Thẩm Đình Thâm nhìn Bạch Nhược Y bằng ánh mắt bất lực mà thâm tình, “Anh không muốn em phiền lòng vì chuyện công ty anh, càng không muốn em dùng số tiền mẹ em cho em vì công ty anh.” “Nhưng em chưa từng nghĩ rằng ở bên anh thì sẽ an tâm đón nhận mọi thứ mà anh cho em!” Bạch Nhược Y đẩy mạnh cơ thể Thẩm Đình Thâm ra, nhìn Thẩm Đình Thâm bằng vẻ giận dữ mà thất vọng, “Trong lòng anh, trước giờ chưa từng nghĩ rằng em có thể cùng anh chịu khó, cùng trải qua mọi khó khăn trong cuộc sống.”
Cuối cùng cô cũng hiểu rồi, Thẩm Đình Thâm ngoài miệng nói yêu mình, nhưng đáy lòng chưa từng cho ai tiến vào
Cánh cửa trái tim anh như một trái tim nặng trĩu, không ai có thể hé mở một chút xíu nào.
Dẫu cho cô là Bạch Nhược Y.
Cô ý thức được điều này, cảm giác này khiến cô không muốn nhìn thấy Thẩm Định Thấm nữa
Cô không nói thêm điều gì, xoay người đi đến sofa, xách túi của mình lên, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Đình Thâm
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại, Bạch Nhược Y đã phát tiết ngọn lửa giận rồi.
Cho đến khi tiếng của phòng làm việc đóng lại, Thẩm Đình Thẩm mới như hồi hồn, gọi một tiếng, “Nhược Y.”