*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phía Trần Duệ có tin tức gì chưa?” Thẩm Đình Thâm chưa ngồi vào bàn làm việc mà ngồi vào ghế sofa, giơ tay xoa người, mấy ngày nay anh đã vô cùng mệt mỏi
Lý Lâm cũng ngồi vào ghế sofa bên cạnh, gương mặt không hề thay đổi lắc đầu: “Không, tôi đã liên hệ với anh Trần, nếu điều tra ra được tin tức gì thì anh ấy sẽ thông báo cho tôi đầu tiên.” “Như vậy à.” Thẩm Đình Thâm dựa vào ghế sofa: “Tôi ngủ một lát, cả đêm qua không ngủ, buồn ngủ quá.”
Thẩm Đình Thâm cũng chẳng biết là không muốn về nhà hay là sợ phải chạm mặt với giới truyền thông, tóm lại công ty không khởi sắc thì anh cũng không muốn ra ngoài để đối mặt với những lời ra tiếng vào
Lý Lâm rũ mắt nhìn3Thẩm Đình Thâm, biết hiện giờ tâm trạng anh không hề ổn, nhưng lại không biết nên nói gì
ở một nơi khác, Thẩm Đình Vũ họp xong đã đi thẳng sang bộ phận nghiên cứu
Vừa tới cửa bộ phận nghiên cứu lại cảm thấy như chạm phải sự oán hận vô cùng rõ ràng, Thẩm Đình Vũ đi vào bên trong thì phát hiện nhân viên ở trong đó vô cùng buồn chán, không có ai để ý thấy có người bước vào.
Cho dù có một vài người ngẩng đầu lên cũng chỉ khẽ cười như để chào hỏi cậu ta mà thôi
“Mọi người làm đi, làm đi, không cần để ý tới tôi.” Thẩm Đình Vũ cũng thấy hơi ngại, vất vả lắm Trần Học Hạo mới có thể giám sát được bầu không khí này, xem ra sau này cần phải khao gã một1hồi ra trò
Những Thẩm Đình Vũ đi một vòng cũng không tìm thấy Trần Học Hạo đầu cả, đúng lúc cậu ta định gọi điện thoại thì đột nhiên có bóng người từ phòng khác chạy tới, gương mặt vô cùng lo lắng nhìn quanh
Thẩm Đình Vũ nhìn chằm chằm, người đó là Trần Học Hạo
Cậu ta đi ra gọi: “Học Hạo, cậu làm gì thế? Sao lại hốt hoảng vậy?” Trần Học Hạo nhận ra Thẩm Đình Vũ đã tới thì trừng mắt lên, không nói không rằng kéo Thẩm Đình Vũ vào văn phòng, sau đó đưa cậu ta đến ngồi trước bàn máy tính.
“Cậu nhìn tin tức thu mua đại lý độc quyền game này đi.” Trần Học Hạo vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nội dung đều viết bằng tiếng Anh, trên đó nhắc tới việc khoản3tiền đặt cọc mới chỉ thanh toán 1/3, còn 2/3 vẫn chưa được thanh toán, hi vọng có thể thanh toán gấp, nếu không thì sẽ không để game của Thấm thị ra mắt thị trường
“1/3?” Đôi mắt của Thẩm Đình Vũ trợn ngược lên, khoản tiền quyền đại lý đó không hề nhỏ, nhưng cậu ta tưởng đã mua hết rồi, tại sao lại còn 2/3 nữa? Bây giờ Thẩm thị không còn tiền, lại phải giao thêm 2/3
Đừng nói là 2/3 đó, trong công ty không thể bỏ ra thêm một đồng nào nữa.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải trước đó cậu đã tự mình ký hợp đồng rồi sao?” Trần Học Hạo cũng vừa mới nhận được tin này, vô cùng hoảng hốt chạy tới thì may mắn gặp được Thẩm Đình Vũ, vội vàng kéo cậu ta tới để kiểm3chứng
“Tôi...” Thẩm Đình Vũ nghĩ lại tình hình lúc đó, khi cùng bàn hợp đồng còn có Nhan Như Ngọc và nhà đầu tư nước ngoài
Nội dung đều là Nhan Như Ngọc nói lại, còn Thẩm Đình Vũ và nhà đầu tư nước ngoài chỉ nghe thôi, sau đó nhà đầu tư lấy hợp đồng ra, và nói rằng nội dung giống như Nhan Như Ngọc đã nói, cho nên Thẩm Đình Vũ không hề nghĩ ngợi gì chỉ nhìn qua một lượt rồi ký luôn.
“Tôi đi tìm Nhan Như Ngọc.” Thẩm Đình nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, gương mặt vô cùng lo lắng
Trần Học Hạo theo sát phía sau, gương mặt vô cùng lo lắng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lúc ký hợp đồng cậu không xem sao? Giá tiền là quan trọng nhất mà cậu cũng xem không9rõ à?”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Thẩm Đình Vũ cũng luống cuống theo, rõ ràng lúc đó cậu ta đã nhìn giá tiền nhưng chỉ xem số tiền đó một lần, chứ không hề xem cả tập tài liệu
Còn Nhan Như Ngọc có nói lúc trước không hề nhắc tới tiền đặt cọc gì hết, nên Thẩm Đình Vũ đã hiểu lầm đó là tiền mua toàn bộ
Nhan Như Ngọc nhận điện thoại vẫn còn đang ngái ngủ, nghe Thẩm Đình Vũ nói lung tung một hồi khiến cậu vô cùng chán ghét: “Được rồi, được rồi, gặp nhau ở chỗ cũ
Anh nói nhiều như thế, tôi nghe không hiểu gì hết.”
“Tôi đã tới rồi, anh mau tới đây đi.” Thẩm Đình Vũ cũng cảm thấy nói chuyện trực tiếp sẽ tốt hơn.
Nhan Như Ngọc thay quần áo xong thì đi tới quán cà phê đã hẹn trước
Cậu ta vừa vào quán cà phê đã thấy nhân viên phục vụ chỉ đường: “Bạn của anh đang đợi ở phòng số 2.” “Biết rồi, không cần phải dẫn đường đâu, tôi tự đi được.” Nhan Như Ngọc nhíu mày, đôi mắt giống như chưa hề tỉnh ngủ, vẫn mơ mơ màng màng
Sau khi vào phòng thì thấy Thẩm Đình Vũ và Trần Học Hạo đang ngồi với vẻ lo lắng
Thấy Nhan Như Ngọc tới rồi, họ lập tức đứng dậy
Hai cặp mắt không có chút điểm nào giống nhau, nhưng lúc này đây sự giận dữ bùng cháy lại hoàn toàn tương đồng.
“Nhan Như Ngọc!” Thẩm Đình Vũ không nhịn được mà hét to, tức giận không thể trực tiếp đứng lên nắm lấy cổ áo của Nhan Như Ngọc: “Hôm nay bộ phận nghiên cứu của chúng tôi nhận được tin, nhà đầu tư nước ngoài nói Thẩm thị chúng tôi mới chỉ đặt cọc 1/3, là cớ làm sao?”
Nhan Như Ngọc lại rất bình tĩnh, từ từ ngồi xuống, nhìn cốc cà phê trên bàn đã nguội lạnh, bưng lên nhấp một ngụm: “Chậc chậc, cà phê nguội rồi uống không ngon đâu.” “Nhan Như Ngọc!” Thẩm Đình Vũ không quen nhìn Nhan Như Ngọc như vậy, lần này đã xảy ra chuyện lớn rồi, dáng vẻ của đối phương như thể khiến cậu ta khó tránh giận dữ.
Thẩm Đình Vũ ra sức đập tay xuống bàn, cốc cà phê trên bàn bị rung lên kêu leng keng, cà phê trong cốc bị sánh ra ngoài
Thẩm Đình Vũ vô cùng khó chịu: “Nhan Như Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì mà xảy ra chuyện gì?” Nhan Như Ngọc nhíu mày nhìn Thẩm Đình Vũ: “Hợp đồng là do anh ký, tôi chỉ cố gắng hết sức mình, giúp anh đàm phán, giá cả tôi cũng không rõ, anh lại hỏi tôi chuyện gì thì tôi làm sao mà biết được, hợp đồng có ở trong tay tôi đâu!”
“Nhưng trước đó đều do anh đàm phán! Nếu như anh không nói về khoản tiền đặt cọc, tại sao bên họ lại viết thành tiền đặt cọc?” Thẩm Đình Vũ vẫn một mực cho rằng Nhan Như Ngọc đã giở trò, tuy không biết rốt cuộc đó là gì
“Đây là vấn đề của anh.” Nhan Như Ngọc nói một cách lạnh nhạt.