*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu ta vừa cởi cà vạt, vừa gọi điện cho Trần Học Hạo
“Sao thế?” Trần Học Hạo vừa nghe máy đã tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Bây giờ tôi đang bên bộ phận giám sát sản xuất game online đấy!”
Ý gã là tôi bề bộn nhiều việc, cậu đừng tới phiền tôi.
“Hôm nay tôi không lái xe đi làm, cậu qua đón tôi đi.” Thẩm Đình Vũ cất giọng vui sướng khi người gặp họa, bởi vì ngay từ đầu Trần Học Hạo sống chết cũng không chịu qua bộ phận đó, ở chung chỗ với lập trình viên.
Thứ nhất là do đám lập trình viên quá nhàm chán, thứ hai là công việc giám sát rất buồn tẻ
Sau khi Thẩm Đình Vũ khuyên can một hồi, Trần Học Hạo mới thỏa hiệp
“Tự tới mà lấy!” Trần Học Hạo khó chịu hét vào di động, thầm nghĩ: M* nó mình3mấy ngày ngủ không ngon, bây giờ mới có vài tiếng mà cậu ta đã tan tầm rồi, không có xe về còn gọi cho mình đòi mượn xe
“Thôi, tôi gọi taxi qua đó là được.” Thật ra Thẩm Đình Vũ không hề muốn hỏi mượn xe Trần Học Hạo, cậu ta chỉ muốn xem thử hiện giờ công tác giám sát của gã thể nào rồi
Chẳng qua bây giờ nghe thấy oán khí của gã nặng như vậy, Thẩm Đình Vũ đã xác nhận gã vẫn còn đang phụ trách công việc
Trong trung tâm thương mại, một cô gái mặc chiếc váy liền màu trắng thuần, trang điểm thanh nhã khéo léo
Cô ta đang chọn vài bộ đồ thiên về sắc trắng
Nhân viên phục vụ bước tới tiếp đãi, cười tủm tỉm rồi nhìn thoáng qua những bộ đồ trong tay cô gái nọ: “Cô Chu, gần đây gu0của cô thay đổi rồi, cô thích mấy bộ màu trắng trong thuần khiết sao?” “Ừ, gần đây tôi chỉ ở một mình, mặc đồ đơn thuần một chút sẽ hợp với tâm trạng tối hơn.” Chu Kỳ cầm mấy bộ đồ ướm thử lên người
Từ trong gương, cô ta đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đi ngang qua
Người phụ nữ đó mặc đồng phục của tiệm này, nhưng khuôn mặt cô ả khiển Chu Kỳ thấy khá quen
Chu Kỳ ném quần áo trong tay cho nhân viên phục vụ đứng cạnh rồi sải bước đi tới chỗ người phụ nữ kia
“Này!” Chu Kỳ gọi cô ả
Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi bèn nhìn thoáng qua Chu Kỳ
Vừa thấy mặt đối phương, cô ả đã run hết cả người, không hề nghĩ nhiều lập tức bỏ chạy.
Người phụ nữ chạy với tốc độ nhanh như chuột thấy5mèo, Chu Kỳ vốn không đuổi kịp nên cũng không định chạy theo nữa
Khoảnh khắc đối diện với người phụ nữ đó, Chu Kỳ đã xác nhận cô ả chính là người mà năm trước mình gặp ở phòng Thẩm Đình Vũ.
Cô ả còn gọi mấy mụ đàn bà tới, suýt chút nữa đã cởi hết đồ mình.
Theo lý mà nói, lẽ ra cô ả sống không tệ, tại sao lại bán quần áo ở trung tâm thương mại này chứ?
“Cô Chu, cô biết cô ta sao?” Nhân viên phục vụ cầm đồ bước tới, ngạc nhiên hỏi Chu Kỳ.
“Cũng không tính là quen biết, từng có chút chuyện thôi.” Chu Kỳ vốn nghĩ rằng nếu gặp lại đám người cô ả, nhất định sẽ khiến bọn họ đẹp mặt, nhưng bây giờ xem ra không cần động tay nữa: “Nghe cách cô nói, cô quen cô ta sao?” Nhân4viên phục vụ nhìn theo hướng người phụ nữ rời đi, tỏ vẻ ghê tởm: “Cô ả mới tới đó
Tôi nghe nói trước kia cô ả là bé cưng ở mấy sàn diễn về đêm, không ít ông chủ có tiền giành nhau bao nuôi có ả
Ở tuổi này mà cô ả đã ăn uống vô lo.”
“Nói trọng điểm đi.” Chu Kỳ cắt ngang lời nhân viên phục vụ: “Tôi muốn biết tại sao cô ta bán quần áo trong trung tâm thương mại này?”
Nhân viên phục vụ nở nụ cười xin lỗi, sau khi sắp xếp từ ngữ một hồi mới nói tiếp, nhưng đã nhỏ giọng hơn nhiều, trước khi nói còn nhìn xung quanh xem có ai không: “Nghe nói cô ả đắc tội một người xấu, người đó bảo các sản diễn về đêm đưa tên cô ả vào blacklist, ngoài ra còn gửi clip sex9cho người thân, bạn bè cô ả biết
Bây giờ cô ả chẳng những không thể đến các sàn diễn về đêm ở quán bar mà ngay cả nhà cũng không về được, phải nói là quá thê thảm.”
“Gửi clip sex cho người thân, bạn bè cô ta ư?” Tuy Chu Kỳ chưa tiếp xúc với người phụ nữ ở sàn diễn về đêm đó, nhưng khi nghe thấy chuyện gửi clip sex cho người nhà, cô ta cảm thấy hơi quá đáng: “Chuyện này..
cô có biết là ai làm không?”
Nhân viên phục vụ nhún vai: “Chúng tôi không biết
Dù sao bây giờ cô ả đâu có kỹ năng gì, chẳng thể dựa vào gương mặt để kiếm tiền nên đành tới đây bán quần áo
Mấy hôm trước mới thấy cô ả xách cái túi có số lượng hạn chế, hôm nay đã đổi sang loại túi giá cả phải chăng, chắc là cô ả bán hết mấy món đồ xa xỉ trước kia rồi.”
“Ok.” Chu Kỳ đã đoán ra được ai làm, thậm chí trong lòng cô ta còn mừng thầm
Nhân viên phục vụ cầm mấy bộ đồ mà trước đó Chu Kỳ ướm thử, định hỏi xem Chu Kỳ có lấy hay không, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nên kề sát tại cô ta rồi nhiều chuyện: “Còn nữa, trước kia cô ả có bạn trai
Anh ta không biết cô ả làm mấy chuyện kia, sau này biết nên đánh đập rất tàn nhẫn
Nghe nói bây giờ tại trái của cô ả đã vĩnh viễn mất khả năng nghe.”
Chu Kỳ nghe vậy lập tức nhíu mày
Cô ta nhếch mép, nhìn thoáng qua mấy bộ đồ trên tay nhân viên phục vụ: “Gói hết mấy bộ cô đang cầm, tôi mua tất.” “Mua hết ạ?” Nhân viên phục vụ hớn hở, ôm quần áo và xác nhận lần nữa
Ban nãy cô nàng mới đếm thử, hình như mình cầm trên tay tận chín bộ, phần trăm hoa hồng mấy ngày nay có thể bằng cả tháng rồi.
“Đúng vậy.” Chu Kỳ cười gật đầu
Cô ta vốn định mua hai bộ, nhưng hiện giờ tâm trạng cực kỳ tốt nên dứt khoát mua sạch.
Sau khi nhân viên phục vụ nở nụ cười tươi tắn chào tạm biệt, Chu Kỳ xách mấy túi đồ to tướng ra cửa, chuẩn bị gọi xe thì trông thấy một chiếc xe màu trắng bạc đã đậu ngay trước mặt mình
Cô ta nở nụ cười vui sướng, đứng yên ngay tại chỗ.
Thẩm Đình Vũ bước ra khỏi xe, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười dịu dàng
Cậu ta đi đến trước mặt Chu Kỳ, tự nhiên đón lấy quần áo trong tay cô ta: “Một mình ra ngoài dạo phố còn mua nhiều đồ như vậy, nếu anh không tới, sao em xách về được đây?” “Thế nào? Anh đau lòng vì em tốn nhiều tiền của anh sao?” Chu Kỳ giả vờ không vui, liếc mắt nhìn Thẩm Đình Vũ
Hai người cùng nhau lên xe
Thẩm Đình Vũ bỏ hết số quần áo ra ghế sau, nở nụ cười cưng chiều: “Anh không đau vì tiền, anh chỉ đau lòng vì em thôi.” “Coi như anh khéo nói.” Khóe miệng Chu Kỳ hơi vểnh lên: “Không phải Thẩm thị các anh gặp vài vấn đề ư? Sao còn có thời gian tới tìm em?”
“Không phải vấn đề gì lớn, nhớ em nên anh tới.” Thẩm Đình Vũ vừa cười vừa nghiêng đầu qua, khẽ hôn lên má Chu Kỳ
Mấy ngày qua đúng là cậu ta luôn bận chuyện công ty, gần một tháng không đi tìm Chu Kỳ, trong lòng vô cùng nhớ nhung.
Chu Kỳ thẹn thùng đẩy Thẩm Đình Vũ ra: “Trước đó em vừa dùng cơm xong, ắt hẳn anh mới tan làm, anh có muốn đi ăn cơm luôn không?”
“Bây giờ anh không có lòng dạ ăn cơm, hay là ăn em nhé.” Thẩm Đình Vũ nhoẻn miệng rồi ghì vai Chu Kỳ xuống, nghiêng người tới trước hôn thắm thiết.